Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 237

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:32:11
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Hà Hoa đỏ mặt khi nghe thấy câu nói cuối cùng của Tào Lãng Nguyệt: “Anh thật là, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc mà sao lại nhắc đến chuyện con cái?”

Tào Lãng Nguyệt kéo chăn phủ kín hai người, vòng tay ôm chặt eo vợ: “Anh lớn hơn em ba tuổi, năm nay anh đã 28 rồi. Lão Trần ở cơ quan cũng bằng tuổi anh mà con trai lớn của cậu ấy đã học lớp một, con gái nhỏ thì đang học mẫu giáo. Em không cảm thấy chúng ta cũng nên tính đến chuyện con cái sao?”

Không đợi Lục Hà Hoa trả lời thì Tào Lãng Nguyệt đã cúi xuống hôn cô ấy. Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên ấm áp, và những lo lắng về Tống Ngọc Lan dường như tan biến, nhường chỗ cho những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai vợ chồng.

Khi Tống Ngọc Lan trở về ký túc xá, chỉ có Dương Chiêu Đệ đang giúp Khương Nam xoa bóp chân và thoa thuốc. Những người khác đều không có trong phòng.

“Chân của cậu không cần đến bệnh viện kiểm tra sao?” Tống Ngọc Lan cau mày nhìn mắt cá chân của Khương Nam, nơi có một vết bầm tím to lớn và trông rất đáng sợ.

Khương Nam lắc đầu, giọng kiên định: “Không cần đâu. Y sĩ trong trường đã kiểm tra rồi, không bị tổn thương xương. Chỉ cần thoa thuốc và xoa bóp, khoảng nửa tháng nữa là có thể nhảy nhót lại bình thường. Hôm nay mình còn có thể tự đi học được mà. À, Ngọc Lan, còn Trương Kính thì sao? Thị lực của anh ấy có khá hơn chút nào không?”

Tống Ngọc Lan thở dài: “Tình trạng vẫn như cũ, anh ấy vẫn chỉ thấy một màu trắng xóa. Bác sĩ nói có thể cần phải ở lại viện thêm nửa tháng để theo dõi.”

“Nhưng cậu cứ chạy tới bệnh viện suốt như vậy, nếu kéo dài đến nửa tháng sau là chúng ta sẽ bắt đầu thi cuối kỳ đấy. Cậu có theo kịp tiến độ học không?” Dương Chiêu Đệ lo lắng nhìn Tống Ngọc Lan, rồi lấy ra hai tờ đề thi từ giường của mình, đưa cho cô: “Đây là đề thi toán cao cấp mà bố của Đa Nhạc gửi tới. Nếu có thời gian thì chúng ta có thể cùng làm bài.”

Tống Ngọc Lan xem qua, thấy đề không quá khó, liếc qua đã biết đáp án. Cô lắc đầu: “Trương Kính vì cứu mình mà bị thương, mình phải đến thăm anh ấy là chuyện nên làm. Đề thi này không khó, chắc thi cũng sẽ ổn thôi.”

Thấy Tống Ngọc Lan tự tin như vậy, Dương Chiêu Đệ cũng không nói thêm gì nữa.

Tống Ngọc Lan quay lại bàn học, lấy ra lá thư đã kẹp trong sách giáo khoa. Trước đó cô đã hứa với Lục Trạch Dân rằng khi về trường sẽ viết thư cho anh, nhưng mãi vẫn chưa tìm được thời gian để thực hiện lời hứa đó.

Hôm nay bảo mẫu nhà họ Trương đến sớm hơn một chút, nên Tống Ngọc Lan tranh thủ về trước 10 phút, định viết thư cho Lục Trạch Dân.

Cô suy nghĩ một lúc rồi chỉ viết về những chuyện vụn vặt ở trường. Còn việc lần này liên quan đến sự riêng tư của Phan Phương, dù sao chuyện cũng đã giải quyết êm đẹp, nói ra chỉ thêm phiền phức, chẳng có ích gì.

Lục Trạch Dân vừa nhận được thư của Tống Ngọc Lan, gần như ngay khi cánh cửa văn phòng khép lại, anh đã không thể chờ thêm mà vội vàng xé phong bì ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-237.html.]

Lúc này văn phòng chỉ còn mỗi anh, Lý Trường Doanh đã được điều sang bộ phận văn thư, không còn ở cùng khu vực với anh nữa.

Mở lá thư, dòng đầu tiên viết: “Gửi người bạn trai yêu quý của em, Lục Trạch Dân.”

Dòng thứ hai: “Xin chào, em là người bạn gái yêu quý của anh, Tống Ngọc Lan.”

Ánh mắt sắc lạnh ban đầu của Lục Trạch Dân ngay lập tức trở nên dịu dàng khi nhìn thấy hai dòng này, như ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu lên người, khiến lòng anh ấm áp lạ thường.

Khóe miệng anh bất giác nở một nụ cười nhẹ, đôi môi khẽ nhếch lên.

Trong thư, Tống Ngọc Lan chỉ kể về những chuyện vui ở trường, không hề nhắc đến chuyện mà Lục Hà Hoa từng đề cập ở bệnh viện.

Nụ cười trên môi Lục Trạch Dân từ từ thu lại. Sau một hồi lâu, anh mới cầm bút lên hồi âm.

Anh không định tiếp tục truy hỏi, dù chưa hiểu hết Tống Ngọc Lan, nhưng cũng biết cô đang giấu chuyện gì đó, nên mới không muốn nói với mình.

Nếu là vậy thì anh tôn trọng quyết định của cô.

---

“Không đúng. Thật sự không nhìn thấy gì à?” Bác sĩ nhìn vào tờ kết quả kiểm tra, chỉ vào cái bóng mờ trên đó, nói: “Cái bóng này đã gần như biến mất, không có dây thần kinh nào bị chèn ép cả.”

Trương Kính hơi đỏ tai, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu: “Trước mắt tôi chỉ thấy mờ mờ, nhìn cái gì cũng nhòe đi.”

Tống Ngọc Lan lo lắng tiến lên, nhìn vào tờ kết quả trong tay bác sĩ: “Có phải có nguyên nhân tiềm ẩn nào mà chúng ta chưa kiểm tra ra không?”

Bác sĩ gật đầu: “Không loại trừ khả năng đó. Nhưng những ngày gần đây các kết quả kiểm tra đều như nhau. Hai người xem xét xem có muốn tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi thêm hay về nhà nghỉ ngơi thử xem thế nào. Dù sao vết thương ở lưng cậu ấy cũng đã lành hẳn rồi, chỉ cần bôi thuốc trị sẹo thêm nửa tháng nữa là ổn thôi.”

Tống Ngọc Lan vốn định bảo nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, nhưng Trương Kính đã nhanh chóng trả lời trước: “Về nhà đi, ngày mai cô còn phải thi cuối kỳ, tôi không muốn làm phiền cô.”

Loading...