“Thì ra là đặt làm riêng, vậy anh mua từ khi nào?”
“Từ ngày đầu tiên chúng ta chính thức quen nhau. Lúc trước em còn trách vì sao anh rời đi mà không nói trước với em đấy. Khi đó anh muốn cho em một bất ngờ.” Lục Trạch Dân cười. Thực ra, cảm giác của anh về Tống Ngọc Lan khi đó rất mơ hồ, cô tựa như một cánh bướm lạnh lùng mà anh không thể nắm bắt được. Lúc ấy, anh nghĩ rằng nếu cô đã nói không tiễn thì chắc chắn là sẽ không tiễn. Ai ngờ Tống Ngọc Lan lại nói một đằng làm một nẻo. Có lẽ là anh vẫn chưa hiểu rõ con gái.
Một người đàn ông đẹp trai, giàu có lại chân thành trong tình cảm, trao cho cô sự ưu ái đặc biệt. Nếu nói rằng trong lòng không có chút rung động nào thì chắc chắn là giả dối.
Kiếp trước, sau khi Tống Ngọc Lan có tiền, cô đã đối xử rất tốt với bản thân mình, cũng mua không ít trang sức quý giá. Có thể nói, do những trải nghiệm mà cô đã có nên Tống Ngọc Lan dần trở thành một người chỉ biết nghĩ cho bản thân, có chút ích kỷ.
Vì vậy, điều thực sự khiến cô xúc động không phải là giá trị của những món đồ đắt đỏ này, mà là tình cảm đằng sau chúng, hiện tại Tống Ngọc Lan cũng có thể kiếm được vài vạn.
Nhưng cảm giác được trân trọng, được yêu thương đặc biệt này lại là điều mà kiếp trước cô chưa từng có cơ hội cảm nhận.
Hiện tại, dù là trong tình thân hay tình yêu, cô đã đạt được điều mà kiếp trước cô chưa bao giờ có.
Cảm giác được trân quý, được bao bọc làm Tống Ngọc Lan cảm thấy vô cùng hạnh phúc và mãn nguyện. Cô hiểu rõ rằng tình cảm này không dễ dàng có được, vì vậy cô càng muốn trân trọng, và dùng trái tim chân thành để đáp lại tình yêu và sự quan tâm của đối phương.
Trong cuộc sống mới này, Tống Ngọc Lan muốn giữ lòng biết ơn, cùng người mình yêu tạo nên nhiều kỷ niệm đẹp, và cùng nhau tận hưởng những tình cảm chân thành, sâu sắc.
Trong lòng Tống Ngọc Lan dâng lên cảm giác ấm áp, mắt cô ươn ướt: “Cảm ơn anh, Trạch Dân.”
Lục Trạch Dân nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô: “Em khóc gì thế, đừng khóc, em mà khóc thì anh không biết phải làm sao.”
Tống Ngọc Lan mỉm cười: “Em khóc vì vui mà.”
“Vậy thì tốt.” Lục Trạch Dân thở phào nhẹ nhõm: “Em vui là anh cũng vui.”
Tống Ngọc Lan khẽ hít mũi, nhìn bộ trang sức tinh xảo: “Em nhận quà rồi, không làm phiền anh nữa. Em về sẽ viết thư cho anh, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-230.html.]
Lục Trạch Dân mỉm cười; “Ừ, anh cũng sẽ viết thư cho em.”
Nhìn người đàn ông tràn đầy tình yêu dành cho mình, Tống Ngọc Lan tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy eo Lục Trạch Dân, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: “Trạch Dân, cảm ơn anh đã yêu em.”
Lục Trạch Dân cúi đầu, hít sâu vài hơi, ngửi mùi cam ngọt ngào trên người Tống Ngọc Lan: “Anh mới là người phải cảm ơn em, vì đã cho anh cơ hội. Trước đây anh không tin vào số phận, giờ anh lại cảm ơn ông trời vì vẫn đối xử tốt với anh.”
Lần chia tay này, Tống Ngọc Lan rõ ràng cảm thấy mình ngày càng không muốn rời xa Lục Trạch Dân.
Cô đã yêu anh rồi sao?
Tống Ngọc Lan vẫn chưa hiểu rõ tình yêu là gì nên không dám khẳng định điều đó.
Tống Ngọc Lan ngồi trên taxi, cố gắng kìm nén nước mắt sắp trào ra, vẫy tay tạm biệt Lục Trạch Dân đang đứng trước cửa: “Lần sau em đến thăm anh, sẽ viết thư cho anh trước!”
Lục Trạch Dân không vội gật đầu mà chỉ vẫy tay bảo cô về trước.
Dù sao nền tảng của anh vẫn chưa vững, lần này Tống Ngọc Lan xuất hiện đã khiến anh nhận ra nhiều vấn đề tiềm ẩn. Lần sau anh muốn khi Tống Ngọc Lan đến thì tất cả mọi người đều cung kính với cô, sẽ không còn xảy ra chuyện như với Lý Trường Doanh nữa.
Về phần Chu Hà thì anh hoàn toàn không đặt cô ta vào mắt.
Sau khi trở về thành phố, Tống Ngọc Lan không đi thẳng đến cửa hàng mà quay lại tứ hợp viện. Cô nhốt mình trong phòng ngủ, ánh mắt chăm chú nhìn những món trang sức vàng rực rỡ trên bàn, trong đầu không ngừng nhớ lại lần đầu gặp Lục Trạch Dân. Cô bắt đầu nhận ra mình đã bỏ qua nhiều chi tiết quan trọng.
Trong suốt quá trình tiếp xúc, luôn là Lục Trạch Dân theo đuổi cô không ngừng, còn cô thì luôn ở vị trí bị động. Tống Ngọc Lan không phủ nhận mình là một người ích kỷ. Mặc dù những ký ức của kiếp trước đã dần mờ nhạt, nhưng tính cách mà quá trình trưởng thành đã hình thành khiến cô luôn đặt lợi ích bản thân lên hàng đầu.
Trong suốt thời gian hẹn hò với Lục Trạch Dân, mặc dù cô chưa bao giờ yêu cầu anh điều gì, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh. Vậy còn sự quan tâm của cô dành cho Lục Trạch Dân thì sao? Hình như chính bản thân cô cũng không cảm nhận được rõ ràng.
Những trải nghiệm từ kiếp trước đã dạy Tống Ngọc Lan rằng làm việc gì cũng phải cân nhắc lợi hại, suy tính trước sau, thậm chí còn phải toan tính kỹ lưỡng. Dù đã xuyên không và có thêm nhiều trải nghiệm mới, nhưng phần lớn thời gian cô vẫn hành động theo phong cách kiếp trước.