Nhưng cô ta lại không hề nghĩ đến viễn cảnh nếu Tống Ngọc Lan là một đại mỹ nhân thì phải làm sao.
Giờ đây cô ta cảm thấy mình chẳng khác gì một chú hề. Dù đã tốn công tỉ mỉ trang điểm, Chu Hà vẫn không thể phủ nhận rằng cô ta không đẹp hơn Tống Ngọc Lan.
Khuôn mặt của Tống Ngọc Lan đúng như lời mấy người lính nói, trông như quả trứng gà vừa bóc vỏ, và lại là vẻ đẹp hoàn toàn tự nhiên, không cần bất kỳ sự trang điểm gì.
Vượng Tài không biết được suy nghĩ của Chu Hà, anh ta cười toe toét, để lộ hàm răng trắng, vui vẻ giới thiệu: “Chị dâu, đây là em họ tôi, tên là Chu Hà, chị cứ gọi là em gái Chu cũng được.”
Em gái Chu?
Chu Hà lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng, vội vàng đính chính: “Chị dâu cứ gọi em là Chu Hà thôi là được rồi.”
Tống Ngọc Lan chăm chú nhìn người đối diện, trong ánh mắt cô luôn có một sự dịu dàng đặc biệt, như thể trong đó chứa đựng một dòng nước mênh mang. Điều này khiến Chu Hà ngỡ rằng mình đã che giấu suy nghĩ rất kỹ lưỡng.
Vào đến phòng ký túc xá, cô ta lập tức ngồi phịch xuống chiếc giường duy nhất trong phòng.
Ký túc của Lục Trạch Dân được trang bị bốn chiếc ghế và một chiếc bàn, vì vậy không có chuyện thiếu ghế để ngồi.
Lúc Chu Hà ngồi xuống, ánh mắt vẫn không ngừng liếc về phía Tống Ngọc Lan, để ý xem liệu cô có phát hiện ra ý đồ của mình hay không. Thấy Ngọc Lan vẫn giữ vẻ thản nhiên, không tỏ ra điều gì khác thường, Chu Hà liền mạnh dạn hơn.
“Chị dâu ơi, nhà chị ở đâu vậy?”
Tống Ngọc Lan cúi mắt, không muốn đôi co với loại người như thế này, tránh làm Lục Trạch Dân mất mặt. Cô lịch sự trả lơi: “Tôi là người Tương tỉnh.”
Tương tỉnh có nhiều vùng núi, khá là nghèo khó.
Chu Hà thầm đánh giá quần áo trên người Tống Ngọc Lan, trông rất đẹp và có vẻ đắt tiền, ít nhất cũng phải vài chục đồng một bộ. Vùng núi nghèo như vậy sao có thể có tiền mua đồ đẹp thế này được?
Chu Hà nhanh chóng nghĩ thông suốt, nhà Lục Trạch Dân là ở Bắc Kinh, lại làm đến chức vụ như hiện tại, tiền trợ cấp hẳn là cao hơn anh họ của mình, gấp bốn năm lần. Có lẽ Tống Ngọc Lan đang dựa vào Lục Trạch Dân để sống sung sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-227.html.]
Thấy Tống Ngọc Lan cúi mắt, dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, điều này càng khẳng định thêm suy nghĩ của Chu Hà. Cô ta lập tức ưỡn n.g.ự.c lên, bắt đầu nói với giọng điệu đầy mỉa mai.
“Tương tỉnh à? Tôi nhớ Vượng Tài từng kể nơi đó nghèo lắm, đến ăn còn chẳng đủ no.” Nói xong, ánh mắt cô ta lại quét qua người Tống Ngọc Lan, không che giấu sự khinh bỉ.
Nơi nghèo khó như thế mà Tống Ngọc Lan lại mặc đồ đắt tiền như vậy, chắc chắn là hút m.á.u Lục Trạch Dân để sống.
Tống Ngọc Lan không nhịn được cười nhẹ, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Lục Trạch Dân đã lên tiếng trước.
“Tôi nhớ hình như bạn gái Vượng Tài là người tỉnh Vân lên nhỉ? Nơi đó đúng là lạc hậu thật, nhìn xem, bạn gái cậu còn bị lạnh đến mức da mặt trắng một mảng, đen một mảng, trông thật xấu xí.”
Vừa tống khứ Lý Trường Doanh thì lại gặp ngay Chu Hà, Lục Trạch Dân cảm thấy cực kỳ khó chịu. Sao toàn gặp những người như thế này, chẳng có chút ý tứ nào, lại còn nói năng đầy móc mỉa. Bọn họ nghĩ anh mới đến đơn vị, sẽ không dễ dàng gây thù chuốc oán nên cứ thích bắt nạt người khác. Nhưng bọn họ lầm to rồi.
Lục Trạch Dân có được vị trí hiện tại là nhờ vào năng lực thực sự của mình.
Giờ đến bạn gái của một binh lính cũng dám đến gây sự với bạn gái anh, thật quá đáng. Anh không phải là người quá lịch sự! Bị người khác bắt nạt, không thể động tay thì vẫn có thể động miệng mà.
Chu Hà lập tức đỏ bừng mặt, không ngờ Lục Trạch Dân lại không cho cô ta chút thể diện nào. “Đội trưởng Lục, anh...”
“Tôi thì sao?” Lục Trạch Dân khoanh tay trước ngực: “Tôi nói sai à? Còn nữa, ai cho cô ngồi lên giường của tôi, xuống ngay!”
Chu Hà cắn chặt môi, tỏ vẻ uất ức nhìn về phía Vượng Tài, nhưng anh ta cũng chỉ lắc đầu bất lực. Lúc đầu, Vượng Tài có thể không rõ chuyện, nhưng bây giờ thì đã rõ ràng quá rồi.
Chu Hà thích Lục Trạch Dân. Rõ ràng là mẹ anh ta đã nói rằng cô em họ đến để thử tìm hiểu anh ta, nếu có cảm tình thì sẽ kết hôn. Nhưng giờ thì xem ra cô em họ này lại phải lòng đội trưởng Lục.
Nếu đội trưởng Lục chưa có bạn gái thì anh ta cũng không ngại tác thành cho họ, bởi dù sao anh ta cũng không quá thích Chu Hà. Nếu Chu Hà và Lục Trạch Dân thành đôi thì tương lai của anh ta sẽ chẳng cần lo lắng gì nữa.
Nhưng giờ thì… Lục Trạch Dân đã có bạn gái, Chu Hà còn chẳng thể so bì với ngón chân của Tống Ngọc Lan, thế mà cô ta vẫn không tự biết mình.
Vương Tài chào Lục Trạch Dân theo kiểu quân đội: “Xin lỗi, là lỗi của tôi. Em họ của tôi không khéo nói chuyện, mong chị dâu bỏ qua cho.”