Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 220

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:31:36
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nam chỉ nhìn qua đã toát lên vẻ tri thức, dịu dàng, lại là sinh viên đại học Thanh Hoa, tương lai không phải sẽ tốt hơn Lãnh Thúy Anh sao?

Anh ta liền bắt đầu tính toán làm thế nào để tiếp cận Khương Nam. Anh ta đã cố tình đặt một viên gạch ẩn dưới lớp tuyết, chỉ chờ Khương Nam bước lên để anh ta có thể nhanh chóng ra tay “cứu giúp” và thiết lập mối quan hệ.

Nhưng giờ khi biết được sự thật rằng Tống Ngọc Lan, người anh ta từng ruồng bỏ lại trở thành sinh viên xuất sắc của đại học Thanh Hoa, sao anh ta có thể tin được!

Tống Ngọc Lan khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cơn băng giá, lạnh lùng nhìn Triệu Kiến Quốc như nhìn một tên hề: “Triệu Kiến Quốc, xem ra anh thực sự đã lạc lõng với xã hội rồi.”

Nói xong, cô liền quay sang Khương Nam với giọng điệu dịu dàng hẳn; “Cậu còn đi được không?”

Khương Nam gật đầu; “Được.”

Tống Ngọc Lan cầm lấy gói hành lý to của Khương Nam, một tay đỡ cô bạn rồi cùng bước vào cổng trường.

Triệu Kiến Quốc định chạy theo, nhưng bị bảo vệ giữ lại: “Không phải sinh viên của trường thì không được vào!”

Triệu Kiến Quốc hét lên, chỉ tay về phía Tống Ngọc Lan: “Sao cô ta được vào?”

Bảo vệ đứng ngay cạnh đó, đã nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi, bèn nở nụ cười tự hào: “Đương nhiên cô ấy là sinh viên đại học Thanh Hoa của chúng tôi!”

Chỉ một câu nói đã vạch trần sự thật mà Triệu Kiến Quốc không muốn chấp nhận.

Triệu Kiến Quốc lắc đầu, lảo đảo bước đi, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào. Nếu cô ta có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa, thì tại sao tôi lại bỏ cô ta? Tại sao lại chọn một bà già! Chắc chắn là các người thông đồng để lừa tôi!”

Bảo vệ lập tức cầm cây dùi cui gần đó lên, nếu Triệu Kiến Quốc dám bước thêm một bước thì ông ấy sẽ không ngần ngại mà ra tay.

Triệu Kiến Quốc rời đi với dáng vẻ thất thểu.

Về đến ký túc xá, mọi người thấy Khương Nam đã về liền thở phào nhẹ nhõm!

Khương Nam ngại ngùng giải thích, “Lúc trưa ăn xong thì cô quản lý ký túc bảo có người gửi điện tín cho tớ, là ông nội tớ. Ông lo mấy ngày nay tuyết rơi dày, sợ tớ không có quần áo ấm, nên đã gửi bưu phẩm. Tớ ra nhà ga lấy hàng, nên mới trễ.”

“Tại sao chân cậu lại thế này?” Tống Ngọc Lan nhíu mày, nhớ lại trong tiểu thuyết nói rằng Khương Nam bị đám con nhà giàu ở Bắc Kinh trêu chọc, rồi bị bỏ lại ngoài vùng ngoại ô hoang vắng, sau đó được Triệu Kiến Quốc đang thực hiện nhiệm vụ cứu giúp, từ đó bắt đầu câu chuyện yêu từ cái nhìn đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-220.html.]

Hiện tại hai người lại gặp mặt trước như thế này là có chuyện gì xảy ra?

Khương Nam nhìn xuống mắt cá chân đã sưng vù, bực bội nói: “Tớ cũng không hiểu, đường tuyết phẳng thế, không biết ở đâu lòi ra viên gạch, tớ không để ý nên bị trẹo chân.”

Tống Ngọc Lan tiếp tục hỏi: “Rồi cậu và Triệu Kiến Quốc gặp nhau thế nào?”

Khương Nam cố gắng nhớ lại: “Hình như lúc Tớ trẹo chân, anh ta đã đỡ tớ để tớ không bị ngã. Sau đó, anh ta bảo cũng đang đến trường đại học Thanh Hoa, nên chúng tôi đi cùng nhau. Lúc đó, tớ thật sự không biết anh ta chính là tên khốn mà cậu kể!”

“Các cậu đang nói gì thế?” Tần Đa Nhạc thích tán chuyện, cuối cùng không kìm được chen vào lời nói của hai người.

Tống Ngọc Lan thấy đều là người mình, cũng chẳng có gì phải giấu, liền kể tóm tắt về chuyện của Triệu Kiến Quốc và nguyên chủ.

Lập tức, cả ký túc xá bắt đầu một cuộc “đấu tố” Triệu Kiến Quốc.

Tống Ngọc Lan nhìn những người bạn đáng yêu này, có thể tưởng tượng nếu Triệu Kiến Quốc ở đây thì anh ta nhất định sẽ bị đánh tơi tả.

Nhưng sao lại trùng hợp đến vậy, Khương Nam vừa trẹo chân thì Triệu Kiến Quốc đã ở ngay chỗ đó để giúp đỡ?

Chuyện này có vẻ đáng ngờ. Nhà ga có camera an ninh, cô sẽ tìm thời gian đi kiểm tra xem sao.

Khương Nam và cô đều là nhân vật phụ trong tiểu thuyết, theo cốt truyện thì lúc này lẽ ra nguyên chủ đã phải biến mất. Nhưng Khương Nam thì mới bắt đầu vai trò của mình, không thể lơ là được.

Dù sao, nhìn thái độ khó chịu của Khương Nam với Triệu Kiến Quốc, không giống đang giả vờ, làm Tống Ngọc Lan nhẹ lòng hơn. Chắc chắn sẽ không có chuyện “yêu từ cái nhìn đầu tiên” như trong nguyên tác.

Khương Nam mở gói bưu kiện, lấy ra vài chiếc mũ nhỏ và khăn quàng cổ, đưa chiếc màu trắng cho Tống Ngọc Lan, màu đen cho Dương Chiêu Đệ, màu hồng cho Tần Đa Nhạc, màu vàng và xanh cho Ôn Tình và Lý Vũ.

Bà của Khương Nam rất thích làm đồ thủ công, biết Khương Nam có bạn mới, liền gửi ngay bưu kiện tặng quà để cảm ơn.

Mọi người đều thích, vội vàng đội thử.

Tống Ngọc Lan rót một bình nước nóng để Khương Nam ngâm chân, rồi lấy thuốc mỡ do Dương Chiêu Đệ tìm, nhẹ nhàng bôi lên mắt cá chân Khương Nam.

“Lần sau có đi đâu thì nhớ báo bọn tớ một tiếng trước nhé.”

“Biết rồi, trưa nay tớ sợ làm phiền mọi người nghỉ trưa, lại còn đang háo hức nên không muốn quấy rầy mọi người. Lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn.” Khương Nam vừa xoa dịu nỗi lo lắng của mọi người, vừa giải thích thêm với giáo viên hướng dẫn.

Loading...