Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 216

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:37:17
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lên cấp ba đối với Dương Chiêu Đệ là điều không tưởng.

Dương Chiêu Đệ đã cố gắng làm mọi việc, cầu xin gia đình cho cô ấy đi học, hứa rằng sau này sẽ báo đáp họ gấp bội.

Nhưng với tư duy bảo thủ, gia đình cô ấy không đời nào để cô ấy thực hiện ước mơ đó.

Dù bị suy dinh dưỡng lâu ngày, nhưng khi Dương Chiêu Đệ tròn 15 tuổi, cơ thể cô ấy bắt đầu dậy thì và có kinh nguyệt. Từ đó, gia đình liền nhìn cô ấy như món hàng, và cô ấy bắt đầu được nhận một bát cơm trên bàn ăn mỗi ngày.

Dương Chiêu Đệ biết rằng gia đình đang chuẩn bị bán mình lấy tiền, và cô ấy không cam chịu số phận. Một đêm mùa đông, cô ấy đã nhảy xuống sông.

Nhưng đó không phải là hành động tự sát, cô ấy muốn làm cơ thể mình trở thành tàn tật, để không còn ai muốn cưới cô ấy nữa. Ngay cả những người đàn ông lớn tuổi chưa có vợ trong thôn cũng sẽ không chọn cô ấy nếu biết cô ấy không thể sinh con.

Cô ấy đã đánh đổi cả mạng sống để đạt được mục đích. Dù cuối cùng không c.h.ế.t nhưng cơ thể cô ấy đã bị tàn phá nghiêm trọng, gia đình đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà.

Khi cô ấy gần kiệt sức, một bà lão nhặt ve chai trong thôn đã tìm thấy cô ấy và đưa cô ấy về nhà chăm sóc.

Dưới sự chăm sóc của bà lão, Dương Chiêu Đệ dần hồi phục và sống sót.

Cuộc sống của hai người phụ thuộc vào số tiền ít ỏi từ việc bán ve chai của bà lão. Dù nhà trường có trợ cấp nhưng việc học của Dương Chiêu Đệ vẫn vô cùng khó khăn.

Thường xuyên phải chịu đói, sức khỏe vốn yếu của cô ấy ngày càng suy giảm, nhiều lần ngất xỉu ở trường. Hiệu trưởng lo ngại phải chịu trách nhiệm nên đã có ý định cho cô ấy thôi học.

Khi cha của Tần Đa Nhạc biết chuyện, ông ấy đã tìm đến hiệu trưởng và tình nguyện giúp đỡ Dương Chiêu Đệ.

Cuộc sống của cô ấy dần tốt hơn, nhưng vào năm lớp 11, bà lão lâm bệnh nặng.

Khi Dương Chiêu Đệ tới bệnh viện, bà lão chỉ còn chút hơi tàn. Bà lão run rẩy lấy ra từ trong áo một nắm tiền lẻ, đưa cho Dương Chiêu Đệ rồi ra đi mãi mãi.

Lúc đó Dương Chiêu Đệ mới biết rằng vì để dành tiền cho mình mà bà lão đã sống bằng cách ăn rau dại, thậm chí ăn vỏ cây khi không có rau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-216.html.]

Bà ấy đã hy sinh mọi thứ cho Dương Chiêu Đệ, một người không có quan hệ m.á.u mủ với mình, nhưng bà lại yêu thương cô như con ruột.

Khi bà lão mất đi, tình yêu cuối cùng trên đời cũng mất đi, khiến Dương Chiêu Đệ rơi vào trầm cảm và suy sụp.

Cơ thể vốn yếu ớt của cô ấy không chịu nổi cú sốc tinh thần đó, cô ấy liên tiếp sốt cao trong ba ngày.

Cha của Tần Đa Nhạc là đàn ông, không biết cách an ủi, nên đã gọi vợ và con gái tới động viên Dương Chiêu Đệ.

Kể từ đó, cô ấy liền trở thành một “cỗ máy học tập”.

Dành được thủ khoa tỉnh Hắc Long Giang, xếp thứ tư cả nước.

Cục giáo dục và trường Thanh Hoa đã trao cho cô ấy một khoản tiền thưởng khổng lồ lên đến 5 vạn.

Khi gia đình họ Dương biết tin, họ lập tức đến tìm Dương Chiêu Đệ để xin lỗi và mong nhận lại cô ấy về gia đình. Tuy nhiên, cô ấy không do dự mà rút sổ hộ khẩu và giấy đoạn tuyệt quan hệ gia đình ra, đuổi thẳng cổ họ đi.

Sau đó, cô ấy dành một nửa số tiền để trả ơn gia đình nhà họ Tần, những người đã giúp đỡ cô ấy trong suốt thời gian khó khăn. Nửa còn lại, cô ấy dùng để lo liệu việc xây dựng mộ cho bà cụ cưu mang mình, khắc trên bia mộ tên con gái Vương Tiểu Hoa và cháu gái Dương Chiêu Đệ.

Cô ấy mời đoàn nhạc kèn đến làm lễ tang rình rang suốt ba ngày ba đêm, khiến 18 ngôi làng lân cận đều biết rằng Dương Chiêu Đệ là cháu gái của ai, là người nhà của ai!

Từ đó, Dương Chiêu Đệ trở thành con người mà mọi người gặp vào ngày khai giảng, lạnh lùng và xa cách, như một chiếc máy học tập. Cô ấy muốn mình đứng đầu, nhưng chẳng bao lâu cô ấy đã nhận ra rằng, dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể vượt qua Tống Ngọc Lan, người luôn đứng trước cô ấy. Trong lòng cô ấy cảm thấy có lỗi với bà cụ đã khuất, và rồi cô ấy lại càng dồn sức vào học tập hơn nữa.

Cho đến khi lần trước bị cảm nặng, Dương Chiêu Đệ đã nghĩ rằng mình sắp chết.

Trong lúc mơ màng, cô ấy dường như quay về thời điểm khi bà cụ nhặt cô ấy về nhà và ôm cô ấy để sưởi ấm. Khi tỉnh lại, đối mặt với sự quan tâm chân thành của các bạn cùng phòng, cô ấy mới tỉnh ngộ: Những người này không phải kẻ thù của cô ấy, họ là những người bạn đáng mến, không giống như những người trong gia đình cô ấy trước đây. Cô ấy không thể để mình mãi sống trong quá khứ nữa.

Từ đó, Dương Chiêu Đệ bắt đầu thay đổi.

Buổi sáng, cô ấy không còn dậy sớm đi thư viện, buổi trưa cũng không lẻ loi một mình ăn cơm, buổi tối thường cùng Tống Ngọc Lan và mọi người về ký túc xá, nghe họ vừa học vừa bàn tán chuyện trường lớp. Dương Chiêu Đệ dường như đã trở lại là chính mình.

Loading...