Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:37:15
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan run lên vì lạnh, vội nhận lấy áo và khoác vào người. “Vào trong thôi, gió to quá rồi.”

Vừa bước vào trong, Lý Anh đã hớt hải chạy tới, tiếng ồn ào trong quán vọng lại có thể nghe thấy rõ ràng.

“Hai nhóm khách đang cãi nhau để giành chỗ ngồi!”

Không kịp hỏi thêm, Tống Ngọc Lan đã lập tức chạy nhanh tới để dàn xếp. Vốn dĩ cô đã cảm thấy không yên từ khi nhận thấy quán quá đông, nhưng chưa kịp nghĩ ra thiếu sót ở đâu. Giờ thì cô đã hiểu: lẽ ra phải bố trí một nhân viên đứng ngoài sắp xếp việc phát số thứ tự và chờ đợi, đồng thời mở thêm dịch vụ chuyên phục vụ đồ mang đi.

Những vấn đề này chỉ tới khi vận hành thực tế mới lộ ra.

Cô vội vàng xin lỗi khách và hứa tặng vài ly đồ uống miễn phí thì tình hình mới dịu xuống.

Tối hôm đó, đến 10 giờ 30 phút thì Tống Ngọc Lan mới kết thúc công việc. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng việc mở một tiệm bánh ngọt lại có thể kéo dài đến muộn như thế.

Ngày mai là thứ hai, cô còn phải đến trường, nên những việc tiếp theo sẽ giao cho Lý Anh và Phan Phương phụ trách.

Cô lập tức gọi cho Thẩm Lượng, yêu cầu anh ta lắp thêm một cửa sổ bán đồ mang đi và dán nhãn “Đồ mang đi” thật rõ ràng.

Hộp đóng gói thì từ đầu cô đã đặt sẵn để khách có thể mang bánh về nếu không ăn hết. Dù sao đó cũng là quyền lợi chính đáng khi họ đã bỏ tiền ra mua.

Mãi đến tận 2 giờ sáng, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm khi mọi việc được giải quyết xong. Lý Anh và Khương Nam vẫn ở đó chờ cô.

Cô dặn dò Lý Anh về việc quản lý quán trong tuần làm việc tới, dự đoán rằng lượng khách sẽ không đông như hôm nay. Cô nhấn mạnh rằng việc quan trọng nhất là làm sao để khách hàng luôn thoải mái và vui vẻ, đôi khi có thể nhượng bộ một chút để làm hài lòng khách, nhưng phải giữ nguyên tắc. Nếu khách vẫn đông như hôm nay, cô khuyên nên thuê thêm hai người làm việc theo ca để tránh quá tải.

Lý Anh ghi chép cẩn thận vào sổ và cam đoan với Tống Ngọc Lan rằng cô ấy sẽ làm tốt. Hôm nay cô ấy đã quan sát và học được cách Tống Ngọc Lan xử lý tình huống, cô ấy đã hiểu được sự cân bằng cần thiết.

Một ly cà phê hay một chiếc bánh có thể dễ dàng giải quyết được rất nhiều vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-215.html.]

Khi Tống Ngọc Lan và Khương Nam về tới tứ hợp viện, bà nội Tống đang ngủ trên ghế salon trong phòng khách đã lập tức thức dậy. Bà liền đi vào bếp, lấy ra nồi canh gà đang hầm sẵn để mang ra cho hai người.

“Trễ thế này rồi các cháu mới về, hôm nay có gì không suôn sẻ à?” Bà nội Tống hỏi, giọng đầy lo lắng.

“Bà ơi, muộn thế này sao bà vẫn chưa đi ngủ?” Khương Nam đón lấy bát canh gà từ tay bà nội Tống, húp một ngụm nhỏ, cảm thấy hơi ấm lan tỏa từ cổ họng xuống tận dạ dày, cô ấy thở phào một tiếng: “Ôi, ngon quá! Cháu thích nhất là canh gà bà hầm, ngọt thanh quá.”

Còn Tống Ngọc Lan thì cảm thấy cả người mệt mỏi, đau nhức rã rời. Dưới cơn buồn ngủ nặng trĩu, mí mắt cô từ từ khép lại, cơn buồn ngủ dường như chiếm trọn lấy cô.

Bà nội Tống xoa đầu Tống Ngọc Lan đầy yêu thương: “Uống hết canh rồi đi ngủ. Sáng mai bà gọi các cháu dậy. Mấy giờ thì các cháu sẽ phải lên lớp?”

“Tám giờ ạ, giờ vẫn còn ngủ được hơn ba tiếng. Từ đây lên trường mất hơn nửa tiếng nếu bắt taxi” Tống Ngọc Lan cố gắng tỉnh táo một chút, uống hết bát canh gà và ăn hết chỗ thịt gà. Sau đó cô thỏa thuận với Khương Nam về giờ dậy rồi đi thẳng vào phòng ngủ, nằm xuống giường và chìm ngay vào giấc ngủ.

Tống Ngọc Lan không quên mang theo bánh mì và bánh ngọt còn dư ở tiệm về chia cho các bạn cùng phòng.

Về đến ký túc xá, Tần Đa Nhạc đã bắt đầu trách móc: “Tối qua hai người không về, bọn tớ lo quá, cứ tưởng có chuyện gì xảy ra rồi chứ!”

“Hôm qua bọn tớ bận quá. Đây là bánh mì nhà tớ làm, coi như xin lỗi mọi người nhé!” Tống Ngọc Lan chia từng chiếc bánh cho từng người. Hiếm thấy lần này khi cô đưa cho Dương Chiêu Đệ, Dương Chiêu Đệ không từ chối mà còn nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Từ sau lần bị ốm và được cả phòng chăm sóc, Dương Chiêu Đệ đã dần hòa nhập hơn với tập thể ký túc xá.

Cô ấy cũng thỉnh thoảng nhắc mọi người nếu có chỗ nào không hiểu bài thì có thể hỏi cô ấy. Dù thành tích của Dương Chiêu Đệ đứng thứ tư toàn quốc và đứng nhất tỉnh Hắc Long Giang, nhưng không nổi bật như Tống Ngọc Lan. Thấy Tống Ngọc Lan lúc nào cũng bận rộn, mọi người đều ngầm hiểu và thường chủ động hỏi Dương Chiêu Đệ những chỗ chưa hiểu.

Mọi người cũng đã nghe Tần Đa Nhạc kể về cuộc sống bi kịch của Dương Chiêu Đệ.

Cha của Tần Đa Nhạc dạy học ở tỉnh Hắc Long Giang, khi đó ông ấy phát hiện ra thiên phú học tập của Dương Chiêu Đệ.

Nhưng gia cảnh của Dương Chiêu Đệ thực sự rất kém. Nhà cô ấy nghèo đến mức chỉ khi nào có phần thưởng học bổng cho học sinh đứng đầu trường mới được gia đình cho đi học, vì họ không thể bán cô ấy để kiếm được món hời lớn do còn quá nhỏ tuổi.

Loading...