Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:37:13
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cậu có thích bộ đồ cô ấy mặc không? Để bù đắp cho chuyện trễ hẹn, lát nữa tớ sẽ hỏi xem cô ấy mua ở đâu. Nhìn chất liệu sao mà đẹp thế!” Đoàn Giai Giai nói rồi tiến về phía Tống Ngọc Lan.

Lục Hà Hoa vội vã bước theo, lo sợ Đoàn Giai Giai sẽ gây chuyện.

Nhưng thật hiếm khi Đoàn Giai Giai lại cư xử một cách thân thiện và lịch sự đến thế.

Tống Ngọc Lan thấy khách hàng bước tới, liền đưa đĩa cho Lý Anh rồi nở nụ cười nhã nhặn với hai người: “Hai chị có muốn tự mình chọn món không ạ?”

Đoàn Giai Giai không kịp phản ứng ngay, Tống Ngọc Lan chỉ vào 10 tờ tiền trên quầy: “Đây là số tiền chị đã trả trước. Bánh ngọt đều có giá được ghi ở phía trước. Sau khi chọn xong, chị có thể ra quầy để nhân viên của chúng tôi trả lại tiền thừa.”

Đoàn Giai Giai lập tức kéo Lục Hà Hoa lại: “Cậu xem thử thích món nào thì cứ chọn.” Nói xong, Đoàn Giai Giai liếc nhìn Tống Ngọc Lan, ánh mắt đầy tò mò hỏi: “Cô là quản lý của cửa hàng này à?”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Tạm thời có thể coi là vậy.”

Đoàn Giai Giai chỉ vào 10 tờ tiền trên quầy: “Tôi đã chi nhiều tiền thế này, tôi có một thắc mắc muốn hỏi cô.”

Lục Hà Hoa cảm thấy lo lắng, sợ Đoàn Giai Giai gây chuyện.

Nhưng hóa ra Đoàn Giai Giai thực sự không biết rằng người trước mặt là bạn gái của Lục Trạch Dân. Hôm trước, Chu Huệ tức giận đến mức quên luôn tên của Tống Ngọc Lan, và đương nhiên Đoàn Giai Giai cũng không biết.

“Chị cứ hỏi, tôi sẽ cố gắng trả lời trong khả năng của mình.” Tống Ngọc Lan mỉm cười lịch sự, đôi mắt hiện rõ sự hiền hòa, không hề có vẻ đối đầu.

Đoàn Giai Giai lập tức chỉ vào đôi hoa tai, áo quần, quần dài và giày mà Tống Ngọc Lan đang mặc, hỏi với vẻ hào hứng: “Mấy thứ này cô mua ở đâu thế? Nhìn chất liệu tốt quá! Bọn tôi cũng muốn tìm những món đồ giống vậy.”

Tống Ngọc Lan nghe vậy thì mỉm cười, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh mặt trời mùa xuân, để lộ hàm răng trắng tinh khôi: “Những món đồ này à... Tôi cũng không chắc là ở Bắc Kinh có không, vì tôi lấy từ cửa hàng của một người bạn ở Quảng Đông.”

Đoàn Giai Giai có chút thất vọng: “Ôi, Quảng Đông xa quá.”

Tống Ngọc Lan liền đáp ngay: “Nhưng trong vòng vài tháng tới, chắc là cô ấy sẽ mở cửa hàng ở Bắc Kinh.”

Trên thực tế là Tống Ngọc Lan đang lên kế hoạch, khi tiệm bánh này hoạt động ổn định thì cô sẽ mở một cửa hàng thời trang. Bộ đồ cô mặc đã có nhiều người hỏi thăm, điều đó chứng tỏ thị trường thời trang ở Bắc Kinh vẫn chưa bão hòa.

Nghe vậy, Đoàn Giai Giai lập tức gật đầu: “Tốt quá! Sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây uống cà phê khi có thời gian rảnh.”

Lục Hà Hoa không nói gì, nhưng trong lòng cô ấy lại thấy lo sợ. Nếu Đoàn Giai Giai phát hiện ra người trước mặt chính là tình địch của mình thì liệu cô ấy có phát điên không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-214.html.]

Lục Hà Hoa nhẹ nhàng lên tiếng: “Phiền cô cho tôi một ly latte nóng.”

“Hai ly nhé” Đoàn Giai Giai nhanh chóng thêm vào.

Với 100 đồng thì họ có thể gọi mỗi loại bánh trong quầy một phần.

Nếu không ăn hết thì cửa hàng còn cung cấp dịch vụ gói mang về, bánh ngọt và bánh mì có thể bảo quản trong ba ngày.

Mặc dù ngày khai trương không quá đông khách, Tống Ngọc Lan vẫn tính toán và thấy mình đã kiếm được hơn 300 đồng. Điều này nằm trong dự tính của cô, vì sản phẩm mới mẻ cần thời gian để khách hàng chấp nhận.

Vào chủ nhật, Khương Nam lại cầm sách ngồi ở bàn gần cửa sổ, trên bàn đặt một đĩa bánh ngọt và một tách cà phê bốc khói.

Hôm nay, Khương Nam mặc một chiếc áo khoác dạ đỏ tươi, trang điểm nhẹ nhàng, tạo nên vẻ ngoài của một quý cô sang trọng.

Cô ấy ngồi yên lặng trong quán cà phê ấm cúng, tạo nên một hình ảnh chuẩn mực của giới thượng lưu.

Nhiều phụ nữ đi mua sắm trong ngày chủ nhật đã bị thu hút bởi không gian của quán và bước vào để tìm hiểu xem quán bán những gì.

Bước vào tiệm rồi liền khó mà ra được.

Người Trung Quốc vốn có bản tính thích tụ tập ở những chỗ náo nhiệt, càng đông vui thì càng thu hút.

Chỉ sau một tiếng đồng hồ, Tống Ngọc Lan đã phải vội vàng bảo Khương Nam rút lui, nhường chỗ cho khách. Nhân viên trong quán bận rộn không ngớt, chân không chạm đất, hết đón lượt khách này lại đón lượt khách khác.

Lý Anh và Phan Phương cuối cùng cũng nhẹ nhõm được phần nào khi thấy tình hình kinh doanh ổn định hơn một chút.

Trời đông giá lạnh, buổi chiều tối nên bầu trời tối sầm, kèm theo mưa lất phất, cả thành phố chìm trong màn sương mờ. Cả con phố chỉ có cửa tiệm của Tống Ngọc Lan là sáng và ấm áp nhất, khách nối đuôi nhau bước vào quán.

Chẳng mấy chốc, Tống Ngọc Lan đã nhận ra quán đang quá tải. Với 30 bàn, tối đa chỉ chứa được khoảng 100 người, nhưng bên ngoài khách vẫn tiếp tục đổ vào.

Cô vội vã bước ra ngoài để xem chuyện gì đang xảy ra.

Giơ tay hứng những hạt mưa nhẹ li ti, cô cảm nhận những hạt mưa nhỏ kèm theo những mảnh vụn lạnh giá.

“Sắp có tuyết rồi!” Khương Nam che ô từ đầu ngõ bước ra, tay còn cầm theo một chiếc áo khoác lông vũ. “Tớ mang áo khoác đến cho cậu.”

Loading...