Ban đầu, mọi người tưởng cửa tiệm này là một quán ăn, sau đó lại nghĩ có thể là cửa hàng quần áo, nhưng cuối cùng lại là một tiệm bánh mì!
Nhiều chủ cửa hàng khác lắc đầu ngán ngẩm, nghĩ rằng bà chủ này thật ngốc khi bỏ ra ngần ấy tiền một cách lãng phí.
“Bánh mì thì có thể ăn thay cơm được sao? Người nghèo còn chưa lo nổi bữa cơm, ai lại đi mua bánh mì ăn cơ chứ...”
Tống Ngọc Lan không quan tâm đến những lời bàn tán ấy. Cô vốn không định kiếm tiền từ những người nghèo.
Đối với những quý bà giàu có thì một trăm đồng chỉ là niềm vui tiêu khiển, nhưng với người nghèo thì một trăm đồng là cả cuộc sống.
Cô yêu cầu nhân viên mặc đồng phục công sở, trang điểm và mang nụ cười chân thành nhất.
Những quý bà thực sự sẽ nhận ra sự đặc biệt của cửa hàng.
Giá bán của bánh mì ở đây cũng không phải dành cho người nông dân bình thường. Nếu giá quá rẻ thì toàn bộ công sức và thiết kế của cô sẽ trở thành vô nghĩa.
Mục tiêu của cô là làm cho các quý bà cảm thấy tự hào khi đến tiệm này thưởng thức trà chiều và bánh ngọt.
Nhờ vào những chiêu thức tiếp thị khéo léo, sáng sớm tiệm đã đón hai bàn khách đầu tiên.
Hai bàn khách đầu tiên chỉ đến vì tò mò, sau khi lấy bánh mì và cà phê miễn phí như quảng cáo trên tờ rơi, họ liền ngồi xuống.
Những người đi ngang qua cửa sổ kính vẫn không ngừng ngoái nhìn vào trong tiệm.
Bên trong cửa hàng, hệ thống sưởi đang hoạt động, không khí phảng phất hương thơm của bánh mì và cà phê, hòa cùng giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc, tạo ra một không gian dễ chịu và đầy lôi cuốn.
Cảm giác thượng lưu nhanh chóng lan tỏa trong lòng khách hàng, khiến họ không khỏi nhìn về phía tủ kính trưng bày các loại bánh ngọt.
Một miếng Tiramisu có giá 3 đồng!
Có đắt không?
Đắt, bởi một cân thịt lợn lúc này chỉ có giá 1 đồng 2 hào, nhưng với những người thực sự giàu có thì họ không bận tâm về giá cả. Họ chỉ cần biết mình có thích hay không.
Khi vị khách đầu tiên gọi món Tiramisu, cô ấy lập tức trở thành tâm điểm trong ánh mắt của tất cả những người còn lại.
Ngồi gần cửa sổ, nhẹ nhàng cầm thìa nhỏ xinh, thưởng thức từng miếng Tiramisu, cô ấy gật gù mỉm cười hài lòng.
Điều này khiến những khách hàng khác không thể ngồi yên thêm nữa, họ lần lượt tiến đến quầy kính để gọi món giống vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-213.html.]
Khương Nam, đang giả làm khách hàng, nhướng mày nhìn Tống Ngọc Lan với vẻ tự hào, dường như đang muốn nói: Thấy không, diễn xuất của tớ không tệ chút nào!
Khi Lục Hà Hoa và Đoàn Giai Giai cầm tờ rơi đến trước cửa tiệm bánh ngọt Ngọc Lan thì đã thấy ba bàn gần cửa sổ kín chỗ bởi những cô gái đang trò chuyện rôm rả.
Đoàn Giai Giai phấn khích kéo tay Lục Hà Hoa định bước vào ngay: “Cửa hàng này còn sang trọng hơn cả những quán cà phê mà tớ từng thấy ở nước ngoài.”
Lục Hà Hoa im lặng đi theo.
Ngay lập tức, một nhân viên mặc đồng phục chỉnh tề tiến tới đón tiếp và hướng dẫn họ vào chỗ ngồi.
Đoàn Giai Giai chọn bàn ở giữa tiệm, ngay dưới chiếc đèn chùm pha lê lớn. Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, thốt lên: “Cái đèn này thật đẹp. Về nhà mình cũng phải thay một chiếc giống thế này. Chốc nữa hỏi thử xem họ mua ở đâu.”
Lúc này, Lục Hà Hoa chỉ muốn biết ai là chủ cửa hàng. Có phải đúng như cô ấy nghĩ không?
Bạn gái của Lục Trạch Dân tên là Tống Ngọc Lan, còn cửa tiệm này là Tiệm bánh Ngọc Lan. Hai người đó có phải cùng một người không?
Trước những lời nói của Đoàn Giai Giai, cô ấy chỉ hờ hững gật đầu.
Đoàn Giai Giai cho rằng Lục Hà Hoa vẫn còn giận vì cô ta đến muộn nên vội vàng cười nói: “Thôi nào, cậu muốn ăn uống gì thì cứ gọi, tớ bao hết.”
Cô ta hào phóng rút ra 10 tờ 10 đồng từ ví, đưa cho phục vụ: “Lấy cho tôi mỗi món một phần món đặc trưng của quán.”
Nhân viên chưa từng gặp tình huống nào như vậy trong ngày khai trương, liền chạy vào phòng bếp tìm Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan tháo tạp dề, bước ra và quan sát Đoàn Giai Giai cùng Lục Hà Hoa.
“Tôi sẽ phục vụ họ, cô cứ tiếp tục phục vụ các khách hàng khác.”
Lục Hà Hoa đang tìm kiếm khắp tiệm, khi thấy cô gái bước ra từ phòng bếp, trong lòng cô ấy lập tức chắc chắn đây chính là người mà bà nội cô ấy đã kể, Tống Ngọc Lan.
Mặc dù cô ấy chỉ mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt và quần tây màu be bình thường, nhưng khí chất thanh tao của cô ấy rất nổi bật.
Chỉ có những người có nhan sắc và phong thái như vậy mới xứng đôi với Lục Trạch Dân, người luôn là niềm tự hào của cả gia đình!
Ánh mắt Lục Hà Hoa nóng rực. Đoàn Giai Giai nhìn theo ánh mắt của Lục Hà Hoa và cũng ngạc nhiên, đứng bật dậy.
Lục Hà Hoa giật mình, nghĩ rằng có lẽ Đoàn Giai Giai đã nhận ra Tống Ngọc Lan.
Cô ấy đang định nói gì đó để đánh lạc hướng thì Đoàn Giai Giai chỉ tiến lại gần, thì thầm bên tai cô: “Cô gái này đẹp thật!”
Lục Hà Hoa thấy Đoàn Giai Giai không nhận ra Tống Ngọc Lan nên chỉ mỉm cười và tiếp lời: “Đúng là cô ấy rất đẹp.”