Trương Kính nghe đến đoạn Tống Ngọc Lan đã có bạn trai thì anh ấy bèn tránh ánh mắt khỏi cô.
Trương Nguyên Âm dường như đã hiểu được chút ít, gật đầu. Tống Ngọc Lan đứng lên, cười bảo: “Nguyên Âm này, mắt em thâm quầng cả rồi, về nhà ngủ một giấc đi. Tối nay chị sẽ mang đồ ăn ngon về, em qua nhà chị ăn nhé.”
Trương Nguyên Âm không do dự đồng ý ngay: “Vâng ạ!” Sau đó, Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng gật đầu chào Trương Kính rồi quay vào đóng cửa và rời đi.
Trương Kính nhìn theo bóng dáng Tống Ngọc Lan khuất dần ở đầu ngõ, rồi mới chậm rãi thu lại ánh mắt. Anh ấy cúi xuống bế Trương Nguyên Âm lên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Em nói đúng, chị tiên nữ ấy quả thực đẹp như tiên giáng trần, nhưng tiếc là chị ấy đã có bạn trai rồi. Nên sau này không được nói lung tung nữa, nhất là trước mặt người khác, không thì sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của chị ấy đấy.”
Trương Nguyên Âm ngoan ngoãn tựa vào vai ấm áp của anh trai, mắt lim dim vì buồn ngủ. Không biết cô bé có nghe được lời dặn dò của anh trai không, nhưng có lẽ cô bé cũng chẳng bận tâm nhiều lắm.
“Ngọc Lan, cậu thanh niên này tên là Đào Thư, năm nay 18 tuổi. Cậu ấy vừa thi trượt đại học, gia đình đông anh chị em đi học quá nên cậu ấy phải ra ngoài làm việc để phụ giúp gia đình.” Lý Anh vừa nói vừa chỉ về phía một chàng trai trẻ cao lớn, đứng cạnh họ. Gương mặt chàng trai kia đen sạm, đỏ ửng lên vì ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào Tống Ngọc Lan.
“Đào Thư phải không? Năm nay cậu có tham gia kỳ thi đại học à?” Tống Ngọc Lan hỏi.
Đào Thư luống cuống trả lời: “Dạ có, nhưng kết quả không được như mong muốn.”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Công việc ở quầy làm đồ uống sẽ khá vất vả, đây là công việc cần kỹ năng. Trước khi bắt đầu thì cậu sẽ phải ký hợp đồng, đảm bảo sau khi được dạy nghề cậu không bỏ việc giữa chừng đi làm cho nơi khác. Cậu suy nghĩ kỹ đi, nếu đồng ý thì ký hợp đồng, rồi sẽ bắt đầu học.”
Cô đã suy nghĩ cẩn thận vào tối hôm qua. Mặc dù kỹ năng pha chế ở đời sau rất phổ biến, nhưng ở hiện tại thì đây là công thức độc quyền của cô. Nếu nhân viên tự ý học rồi bỏ đi, mở tiệm cạnh tranh thì sẽ là một đòn đau với cô. Ký hợp đồng là biện pháp để ràng buộc và bảo vệ quyền lợi của cô.
“Phải ký hợp đồng sao?” Đào Thư ngạc nhiên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-209.html.]
Công nhân bình thường chỉ cần báo trước nửa tháng nếu muốn nghỉ việc. Nhưng với Đào Thư và Phan Phương, hai người họ là những nhân tố cốt lõi, cần thông báo trước ít nhất một tháng nếu có ý định nghỉ. Những nhân viên khác thì chỉ cần tuân thủ theo quy định thông thường.
Nghe xong, Đào Thư cảm thấy mình được trọng dụng, mặt đỏ lên vì xúc động, liền cam kết sẽ chăm chỉ làm việc và biết ơn vì Tống Ngọc Lan đã tin tưởng mình.
Lý Anh cũng được Tống Ngọc Lan gọi tới để học pha chế cùng, phòng khi Đào Thư nghỉ ngơi thì Lý Anh có thể thay thế.
Cả ngày hôm đó, Tống Ngọc Lan hướng dẫn hai người học cách pha chế, mùi thơm từ bánh mì và cà phê không ngừng xộc lên từ bếp. Những người thợ làm việc trên lầu liên tục ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, đến nỗi không còn tâm trí để làm việc.
Mấy anh em làm việc ở đây mới nửa tháng mà đã béo lên hẳn vài cân. Vợ của họ còn tưởng rằng đi làm là để ăn sung mặc sướng chứ không phải làm việc cực khổ nữa.
Thấy hai người học hành nghiêm túc và đã thành thạo các thao tác cơ bản, Tống Ngọc Lan yên tâm giao phó công việc. 10 vạn mà cô vay của Lục Trạch Dân giờ chỉ còn lại hơn 4 vạn, cô định dùng nó để thanh toán tiền bàn ghế, nhưng lúc này vẫn chưa có thành phẩm. Thế là Thẩm Lượng lập tức dẫn cô đi gặp ông Ngụy – người chịu trách nhiệm sản xuất.
“Ông Ngụy là một cựu chiến binh” Thẩm Lượng giải thích: “Ông ấy có sở thích làm mộc và tay nghề thì không chê vào đâu được. Nhiều khách hàng của tôi đều khen ngợi ông ấy. Nhưng có một điều cô cần chuẩn bị tâm lý, đó là khuôn mặt ông Ngụy bị thương nặng do pháo nổ trong chiến tranh, để lại một vết sẹo dài trên mặt.”
Thẩm Lượng chỉ về phía ngân hàng gần đó: “Xưởng của ông ấy ở phía sau ngân hàng, trong một căn nhà nhỏ cũng được mua từ anh rể của tôi.”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Cô theo Thẩm Lượng đi dọc con phố đông đúc, rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh. Tiếng gõ cộc cộc từ một góc sân vang lên. Đến trước cửa một căn nhà, cánh cổng chỉ khép hờ, hé lộ không gian rộng rãi bên trong với những bộ bàn ghế màu trắng sữa được xếp gọn gàng dưới ánh nắng.
Giữa sân có một người đàn ông trung niên mặc áo ngắn tay màu xanh lá cây, tay cầm chiếc búa, tập trung kiểm tra độ chắc chắn của một chiếc ghế.
Thẩm Lượng bước vào sân và lớn tiếng gọi: “Ông Ngụy!”