Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 208

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:37
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Con bé này... Bác Tống, tôi cũng không biết tại sao nữa. Con trai lớn nhà tôi thì quá trầm tính, còn con gái thì lại nghịch ngợm quá mức. Đôi khi tôi còn nghĩ không biết có phải tôi sinh nhầm giới tính của chúng không nữa.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, bước chân của cô cố ý mạnh hơn để những người trong phòng khách nhận ra sự hiện diện của mình.

“Ngọc Lan về rồi à, ăn cơm chưa?” Bà nội Tống vội đứng dậy định vào bếp.

Tống Ngọc Lan ngăn lại: “Bà nội, cháu ăn ở tiệm rồi ạ, bà không cần chuẩn bị gì nữa đâu.”

“Đây là Ngọc Lan phải không? Đúng là đẹp quá!” Dư Ái khen ngợi, đôi mắt bà ấy sáng lên.

Tống Ngọc Lan mỉm cười chào hỏi. Bà nội Tống giới thiệu: “Đây là hàng xóm nhà mình, cháu cứ gọi là dì Trương nhé.”

Dư Ái nhiệt tình tiến lại nắm tay Tống Ngọc Lan: “Ngọc Lan, cháu xinh thật đấy! Cứ gọi dì là dì Dư đi, dì thích người ta gọi bằng họ của mình hơn.”

Trong góc, Trương Nguyên Âm cũng bước đến gần Tống Ngọc Lan: “Mẹ ơi, con đã nói với mẹ rồi mà, chị Ngọc Lan đẹp lắm! Anh trai mà được...”

Dư Ái vội vàng bịt miệng Trương Nguyên Âm lại, có chút ngượng ngùng: “Trẻ con không biết giữ mồm giữ miệng, Ngọc Lan đừng để bụng nhé.”

Tống Ngọc Lan đặt ba lô sang một bên: “Không sao đâu dì Dư, Nguyên Âm rất đáng yêu.”

Trương Nguyên Âm thoát khỏi tay mẹ, chạy đến ôm lấy Tống Ngọc Lan, đôi mắt long lanh như mắt nai: “Chị Ngọc Lan ơi, tối nay em có thể ngủ cùng chị được không?”

Tống Ngọc Lan ngỡ ngàng, Dư Ái nhanh chóng kéo Trương Nguyên Âm ra: “Con bé này giống tôi, thích những thứ xinh đẹp. Đi nào, đi nào, tối nay anh trai con về rồi, không nhớ anh sao? Bác Tống, Ngọc Lan, tôi xin phép về cho cháu đi tắm, người nó bẩn lắm. Ngọc Cảnh, mai qua nhà dì chơi với Nguyên Âm nhé!”

Dư Ái vừa nói vừa nhanh chóng bế Trương Nguyên Âm ra khỏi cửa, lo sợ cô bé sẽ lại nói thêm những điều khiến mình mất mặt.

Tống Ngọc Lan mệt mỏi đến mức không kiềm được mà ngáp dài một cái. Cô chỉ trò chuyện qua loa với bà nội Tống về tình hình cửa hàng, rồi quay về phòng tắm rửa và đi ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-208.html.]

Một giấc ngủ thật ngon kéo dài suốt đêm.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, đánh thức Tống Ngọc Lan khỏi giấc ngủ sâu.

Nhiệm vụ của hôm nay vẫn còn chất chồng, không nhẹ nhàng hơn ngày hôm qua là bao. Tống Ngọc Lan nhanh chóng rời giường, hoàn thành việc rửa mặt chải tóc.

Đứng trước gương, cô cẩn thận chải lại mái tóc dài và buộc thành búi cao, trông vừa gọn gàng vừa đáng yêu. Thời tiết hôm nay đã ấm lên chút ít, cô chọn mặc một chiếc váy len màu vàng nhạt và khoác bên ngoài một chiếc áo dạ màu kem. Tổng thể trang phục làm nổi bật vẻ dịu dàng, thanh lịch của cô.

Cô mang thêm một đôi tất chân mua của Tiểu Hắc – loại tất này vừa ấm lại bền, không dễ rách. Đôi tất này thật tuyệt, nếu không vì Tiểu Hắc muốn tự kinh doanh thì cô đã đề nghị mở rộng sản xuất dòng sản phẩm này rồi.

Xỏ đôi giày bệt trắng dày dặn, cô đứng trước gương xoay qua xoay lại ngắm nhìn mình. Sau khi đến Bắc Kinh, Tống Ngọc Lan đã có nhiều cơ hội hơn để thể hiện gu thời trang và phong cách cá nhân.

Đi trên phố, những người thời thượng hơn cô không hề thiếu, nhưng vẻ ngoài của cô cộng với vóc dáng thon thả và khuôn mặt xinh đẹp vẫn khiến cô nổi bật giữa đám đông. Phong cách trang nhã và thoải mái này hoàn toàn phù hợp đối với một cô gái trẻ như Tống Ngọc Lan, thể hiện cá tính mà vẫn tôn lên nét đẹp tự nhiên.

Tống Ngọc Lan khoác ba lô và bước ra khỏi cửa. Trong nhà không có âm thanh gì, có lẽ bà nội Tống và Tống Ngọc Cảnh vẫn chưa dậy. Cô để lại một mảnh giấy nhắn rồi mở cửa đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp Trương Nguyên Âm đang định gõ cửa.

Trương Nguyên Âm buộc tóc thành hai búi nhỏ, gương mặt còn ngái ngủ nhưng vẫn cố gắng mở to mắt. Vừa thấy Tống Ngọc Lan, cô bé liền hối hả vẫy tay về phía một người đàn ông đang đứng tựa vào tường: “Anh, mau lại đây chào hỏi đi, chị tiên nữ ra rồi!”

Tống Ngọc Lan theo hướng nhìn của Trương Nguyên Âm mà quay lại, thấy một người đàn ông đang dựa đầu vào tường, mái tóc đen rối bời còn vương chút nước. Gương mặt anh ấy trông lạnh lùng, mệt mỏi, đôi mắt nặng trĩu quầng thâm, có vẻ như vừa mới chạy bộ xong.

Nhưng khi ánh mắt anh ấy chạm phải Tống Ngọc Lan, sự mệt mỏi lập tức biến mất, thay vào đó là một chút ngại ngùng. Anh ấy khẽ gật đầu chào: “Chào cô, tôi là Trương Kính, anh trai của Nguyên Âm. Tôi vừa chạy bộ về thì con bé cứ nằng nặc đòi sang đây chơi với Ngọc Cảnh.”

“Tống Ngọc Lan” cô khẽ gật đầu đáp lại rồi cúi xuống nhìn Trương Nguyên Âm: “Nguyên Âm này, bây giờ còn sớm quá, Ngọc Cảnh vẫn chưa dậy. Em đợi một lát rồi hãy đến chơi được không?”

Trương Nguyên Âm ngáp dài, phẩy tay: “Em không đến tìm cậu ấy đâu. Em muốn dẫn anh trai đến cho chị xem, xem anh ấy có thể làm người bạn trai thứ hai của chị được không?”

Tống Ngọc Lan giật mình, vội vàng che miệng cô bé lại, cười ngại ngùng với Trương Kính rồi nhẹ nhàng chỉnh lại lời của Trương Nguyên Âm: “Ở Trung Quốc, mỗi người chỉ có thể có một người bạn trai được thôi, nếu nhiều hơn là phạm pháp đấy. Nguyên Âm à, lần sau không được nói thế nữa đâu, nếu không cảnh sát sẽ đến bắt chị đi đấy, lúc đó em sẽ không được gặp chị nữa.”

Loading...