Không biết bây giờ Lục Trạch Dân đang làm gì ở đơn vị nhỉ?
Anh ấy có nhớ đến cô không?
Cuộc sống trong quân đội chắc hẳn vất vả lắm?
Lần trước Lục Trạch Dân nói trong quân đội có thể thăm người thân, có phải ý anh là muốn cô đến thăm không?
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Lan từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng cười đùa của Tống Ngọc Cảnh, và còn có giọng của một cô bé nữa. Cả hai dường như đang thảo luận về bài tập.
Tống Ngọc Lan với tay lấy đồng hồ trên bàn cạnh giường và nhìn giờ. Trời ạ, cô đã ngủ đến 10 giờ 30!
Nhớ ra hôm nay còn nhiều việc phải làm, cô vội lật chăn dậy, thay bộ đồ ngủ ra và mặc đồ giữ nhiệt bên trong chiếc quần jeans ống rộng, còn bên trên là một chiếc áo giữ nhiệt màu đen. Phía ngoài cô khoác thêm chiếc áo lông vũ dài màu đen, tiện cho việc chuẩn bị đồ uống trong ngày.
Khi bước ra khỏi phòng ngủ, cô nghe thấy trong phòng khách có tiếng một phụ nữ lạ đang nói chuyện với bà nội Tống.
“Con bé này cứ đòi sang đây làm bài tập, kéo thế nào cũng không được. Mong bà thông cảm.”
“Ôi, Tiểu Dư, đừng khách sáo như vậy. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, cứ để con bé ở lại đây, cô đi làm việc của mình đi, tối đến đón về là được.”
“Vâng, hôm nay tôi còn chút việc phải ra ngoài. Cảm ơn bà Tống nhiều nhé.”
Khi Tống Ngọc Lan bước vào phòng khách, Dư Ái và bà nội Tống đã ra đến cửa.
Trong phòng khách, Trương Nguyên Âm và Tống Ngọc Cảnh đang trải sách vở ra bàn. Thấy Tống Ngọc Lan bước ra, Trương Nguyên Âm không kiềm được mà véo vào tay Tống Ngọc Cảnh.
Tống Ngọc Cảnh nhăn nhó: “Sao cậu véo mình?”
Trương Nguyên Âm ngơ ngác chỉ về phía Tống Ngọc Lan: “Có chị tiên nữ kìa! Cậu nhìn thấy không?”
Tống Ngọc Lan bị tiếng nói của hai đứa nhỏ thu hút, cô quay đầu nhìn qua.
“Chị tiên nữ đang nhìn mình, đang nhìn mình kìa!” Khuôn mặt trắng nõn của Trương Nguyên Âm lập tức ửng đỏ, ngượng ngùng.
Sợ Trương Nguyên Âm kích động lại véo mình nữa, Tống Ngọc Cảnh vội vàng tránh xa, rồi chỉ vào Tống Ngọc Lan mà nói: “Mình đã bảo rồi mà, chị mình học ở đại học Thanh Hoa, rất xinh đẹp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-206.html.]
Trương Nguyên Âm há hốc mồm, nhưng không thốt ra được lời nào, vì cô bé cũng giống như các bạn trong lớp, từng nghĩ Tống Ngọc Cảnh chỉ đang nói khoác.
Tống Ngọc Lan bật cười, bước tới chào hỏi Trương Nguyên Âm: “Chào em, em là bạn tốt của Ngọc Cảnh, Trương Nguyên Âm đúng không?”
Trương Nguyên Âm vội vàng lau tay vào áo khoác lông cáo của mình rồi bắt tay Tống Ngọc Lan, kích động nói: “Chị tiên nữ là thật ư? Không đúng, em phải hỏi da mặt của chị tiên nữ là thật sao?”
Tống Ngọc Lan ngạc nhiên: “?”
Trương Nguyên Âm lập tức tự vỗ vào miệng mình, ngại ngùng thè lưỡi: “Chị tiên nữ, ý em là chị thật sự là chị của Tống Ngọc Cảnh sao? Chị có bạn trai chưa? Em còn có anh trai, anh ấy rất đẹp trai, năm nay 25 tuổi, đang học tiến sĩ ngành tài chính!”
Tống Ngọc Lan bật cười, véo nhẹ má Trương Nguyên Âm: “Chị là chị ruột của Tống Ngọc Cảnh, cùng cha cùng mẹ. Còn về bạn trai thì chị có rồi.”
Trương Nguyên Âm tiếc nuối, còn Tống Ngọc Cảnh chen ngang: “Chị mình thích một người là bộ đội, đẹp trai lắm! Chị mình thích đẹp trai mà.”
“Mình cũng có anh trai đẹp lắm!” Mắt Trương Nguyên Âm sáng rực: “Chị ơi, chị có ngại việc có hai bạn trai không?”
Tống Ngọc Lan bật cười thành tiếng vì sự đáng yêu của cô bé, cố tình trêu: “Chị không ngại có hai bạn trai đâu, nhưng mà anh trai em biết em mang anh ấy ra “bán” thế này chắc sẽ tức giận đấy ~”
Trương Nguyên Âm ôm lấy cánh tay, ngẩng cao đầu: “Anh trai em cũng phải nghe lời em thôi, anh ấy nên cảm ơn em vì đã tìm cho anh ấy một cô bạn gái xinh đẹp như chị!”
Tống Ngọc Lan không nhịn được, lại véo má cô bé một cái.
Ngay lúc đó, bà nội Tống vừa tiễn Dư Ái trở về, bước vào nhà và nói: “Ngọc Lan, cháu dậy rồi à? Trong bếp còn cháo gà nóng, mau vào ăn đi.”
Tống Ngọc Lan nhìn về phía Tống Ngọc Cảnh và Trương Nguyên Âm, “Hai đứa ăn sáng chưa?”
Tống Ngọc Cảnh gật đầu: “Chị ơi, em và Nguyên Âm ăn sáng từ 9 giờ rồi.”
Tống Ngọc Lan đi vào bếp, ăn bát cháo nóng rồi đeo cặp lên vai, chuẩn bị ra chợ dạo một vòng.
Trong những năm 80, cà phê không phải là món đồ quá hiếm hoi trong giới thượng lưu, ở Bắc Kinh cũng đã có vài quán cà phê. Tuy nhiên, khu vực quanh Thập Sát Hải thì Tống Ngọc Lan chưa thấy xuất hiện nhiều.
Cô vẫn có thể tìm mua được hạt cà phê ở chợ, cô chọn hai loại hạt mà kiếp trước cô yêu thích nhất: hạt Geisha và hạt Blue Mountain. Mặc dù đắt đỏ, một cân có giá tận bốn đồng, gấp ba lần giá thịt lợn thời đó, nhưng Tống Ngọc Lan vẫn quyết định thử nghiệm trước xem sao. Nếu thành công thì cô sẽ thương lượng với chủ quán để giảm giá xuống.
Khi trở về cửa hàng, nhân viên đã vào làm việc. Sau khi giới thiệu ngắn gọn rằng cô là chủ cửa hàng, Tống Ngọc Lan liền đi thẳng vào khu vực pha chế đồ uống, nơi được ngăn riêng ra và bắt đầu thử nghiệm.
Cô lấy từ trong tủ ra bộ cốc cà phê mà mình đã mua ở Thượng Hải và bắt đầu xay hạt cà phê.