Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:31
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan bước tới ôm chầm lấy Phan Phương: “Được rồi, em sẽ không nói nữa, nhưng chị phải nhớ giữ gìn sức khỏe, làm việc kết hợp nghỉ ngơi nhé.”

Phan Phương gật đầu: “Chị biết mà. Hiện tại cửa hàng vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, chị không thể lơ là được. Hơn nữa, Lý Anh cũng đã tuyển thêm hai phụ bếp, họ sẽ bắt đầu làm việc từ ngày mai, chị không mệt đâu.”

Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Lý Anh và Phan Phương xong, cả ba quyết định rằng công việc trang trí sẽ hoàn tất vào thứ tư tuần tới.

Kế hoạch là từ ngày mai, nhân viên mới sẽ bắt đầu đi làm sớm để dọn dẹp vệ sinh và nhận khóa đào tạo về quy trình phục vụ.

Thực ra, cửa hàng bánh ngọt khác với các nhà hàng bình thường. Đối với một tiệm bánh ngọt thì điều quan trọng nhất là phải giữ thái độ phục vụ tốt, đối xử bình đẳng với mọi khách hàng, tuyệt đối không được phân biệt đối xử dựa trên điều kiện tài chính của họ.

Chỉ cần một lần xảy ra trường hợp phân biệt đối xử với khách hàng, nhân viên đó sẽ lập tức bị sa thải và không bao giờ được sử dụng lại!

Ngoài ra, những vấn đề khác có thể dần dần cải thiện và hoàn thiện qua thời gian.

Cuối tuần này có hai ngày nghỉ, Tống Ngọc Lan dự định sẽ nghiên cứu kỹ cách pha chế nước ép trái cây và trà sữa. Mặc dù mùa bán chạy của các loại đồ uống là mùa hè, nhưng vào mùa đông vẫn có những loại đồ uống phù hợp.

Cô có được kỹ năng này là nhờ kiếp trước cô không có nhiều bạn bè, thiếu thốn các mối quan hệ xã hội nên thường thích ở nhà tự chế biến đồ ăn thức uống.

Đặc biệt là cô rất thành thạo trong việc pha chế các loại đồ uống liên quan đến cà phê.

Nếu giữa mùa đông lạnh giá mà được thưởng thức một ly latte nóng thì đúng là không gì sánh bằng!

Ở thập niên 80, các loại đồ uống từ cà phê vẫn còn khá khan hiếm. Nhưng nếu muốn mở một tiệm bánh cao cấp thì cà phê là không thể thiếu. Khi đến Thượng Hải, cô đã đặc biệt chi 200 đồng để mua một chiếc máy xay cà phê bằng tay.

Cô đã nghĩ đến các loại như cà phê nóng kiểu Mỹ, latte nóng, mocha nóng, latte hoa quế, latte dừa non, cappuccino… Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến Tống Ngọc Lan thèm thuồng muốn có ngay một ly trong tay!

Phan Phương đem số bánh mì còn lại phát cho Thẩm Lượng và công nhân đang làm đêm.

Quả thực là Phan Phương rất có năng khiếu trong chuyện làm bánh. Thẩm Lượng đã ăn liền ba ngày nhưng vẫn không thấy ngán, công nhân trong đội cũng vậy, mỗi ngày đều trông chờ được ăn bánh của Phan Phương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-205.html.]

Khi Tống Ngọc Lan trở về tứ hợp viện thì đã hơn 9 giờ tối. Nồi canh gà mà bà nội Tống hầm trong bếp gần như đã cạn.

“Bận rộn gì mà cả ngày chẳng thấy về nhà thế này!” Bà nội Tống vừa mắng Tống Ngọc Lan vừa lấy bát múc canh gà.

Nghe thấy tiếng động, Tống Ngọc Cảnh từ trong phòng ngủ ló đầu ra. Thấy Tống Ngọc Lan về, cậu vội vàng chạy ra ngoài.

“Chị ơi!”

Tống Ngọc Lan xoa má đã bắt đầu có chút thịt của Tống Ngọc Cảnh: “Đi học thế nào rồi?”

Đôi mắt Tống Ngọc Cảnh sáng rực lên, ngồi xuống bên cạnh chị: “Cô giáo dạy gì em cũng hiểu hết, cô giáo còn khen em thông minh nữa! Em còn kết bạn với một người bạn mới tên là Trương Nguyên Âm, bạn ấy nhỏ hơn em hai tuổi nhưng rất giỏi. Bạn ấy biết đọc sách, hát, đánh đàn piano, còn biết nhảy múa nữa!”

Bà nội Tống múc cho Tống Ngọc Cảnh một bát canh gà, nhưng không có thịt. Vì Tống Ngọc Cảnh đã ăn khá no vào buổi chiều, bà nội lo cậu sẽ bị đầy bụng vào buổi tối nên chỉ cho uống chút canh.

Tống Ngọc Lan cầm đũa gắp một miếng thịt gà mềm, cho vào miệng và thở dài thoải mái. Giữa mùa đông lạnh giá, có một bát canh gà như thế này đúng là ấm lòng.

“Thế còn em, em có muốn học hát, chơi piano hay nhảy múa không?” Tống Ngọc Lan bận rộn với công việc mà quên mất rằng Tống Ngọc Cảnh cũng có thể phát triển thêm các sở thích ngoài giờ học.

Tống Ngọc Cảnh lắc đầu: “Em không muốn. Bà bảo em chỉ cần học giỏi là được, giúp được chị thì coi như em đã làm rạng danh nhà họ Tống rồi.”

Bà nội Tống khẽ vỗ vào lưng Tống Ngọc Cảnh: “Cháu nói chuyện của cháu, sao lại lôi bà vào đây.”

Tống Ngọc Cảnh gãi đầu ngượng ngùng: “Chẳng qua là ý của bà với cháu giống nhau. Cháu sẽ học hành chăm chỉ, sau này sẽ trở thành cánh tay phải của chị, để chị bớt vất vả hơn.”

Tống Ngọc Lan đặt đũa xuống, gật đầu nghiêm túc: “Vậy thì em phải học thật giỏi, lên được đại học Thanh Hoa thì mới có thể giúp chị.”

“Đại học Thanh Hoa? Chị đừng đùa với em nữa. Ngay cả cô giáo em còn không tin chị học ở Thanh Hoa. Cô ấy nói đó là ngôi trường chỉ dành cho những người thông minh nhất trên thế giới. Em không ngu ngốc, nhưng so với chị thì em ngu c.h.ế.t mất rồi!”

Tống Ngọc Lan xoa đầu em trai: “Em là Tống Ngọc Cảnh, là em trai của chị, đương nhiên cũng thông minh như chị rồi. Em phải tự tin lên chứ!”

Thấy Tống Ngọc Cảnh đăm chiêu suy nghĩ, Tống Ngọc Lan đứng dậy, vươn vai rồi bước vào phòng ngủ. Cô thoải mái tắm rửa, sau đó nằm dài trên chiếc giường êm ái và bỗng nhiên nhớ đến Lục Trạch Dân.

Loading...