Tống Ngọc Lan vẫn tỏ ra thản nhiên, cầm ấm nước nóng mà Khương Nam đã lấy sẵn để pha thuốc. Việc cô công khai có bạn trai cũng là cách cô muốn các chàng trai trong trường từ bỏ hy vọng, để không làm ảnh hưởng đến việc học của mình.
Thấy Tống Ngọc Lan không được khỏe, mọi người cũng thôi không trêu đùa nữa.
Lý Vũ lục túi xách, lấy ra một bộ mỹ phẩm màu xanh lá rồi đưa cho Tống Ngọc Lan: “Đây là mỹ phẩm mẹ mình mang từ nước ngoài về. Bà ấy biết mình có những cô bạn thân tốt bụng, nên đặc biệt dặn mang đi chia sẻ với mọi người. Da của cậu trông có vẻ là da thường, chỉ cần dùng loại dưỡng ẩm là đủ rồi.”
“Khương Nam có làn da hơi khô, cần thêm dưỡng ẩm và cấp nước. Bộ này sẽ hợp với cậu.”
“Còn Đa Nhạc, cậu có da dầu giống mình, nên dùng bộ hoa trà này, mình cũng đang dùng và thấy rất tốt, không còn mọc mụn nữa.”
“Ôn Tình thì dùng loại dưỡng ẩm chống lão hóa.”
“Còn Chiêu Đệ đâu rồi nhỉ? Sao vẫn chưa về?” Lý Vũ hỏi thêm.
Tần Đa Nhạc nhún vai: “Chắc cậu ấy đến phòng tự học sớm rồi.”
“Vậy mình sẽ để mỹ phẩm trên giường cậu ấy. Chiêu Đệ hợp với loại làm trắng da.” Dù không thân thiết lắm với Dương Chiêu Đệ, nhưng Lý Vũ cũng không thiên vị.
Sau khi cảm ơn rối rít vì những món quà, cả phòng lại im lặng ngồi vào bàn học, bắt đầu ôn bài và chuẩn bị cho các môn học sắp tới.
Ai vào được đại học Thanh Hoa đều là những người chăm chỉ và có năng khiếu học tập, từng là những gương mặt xuất sắc tại trường cấp ba. Nhưng khi bước vào đây thì họ liền trở nên bình thường như bao người khác, điều này không dễ chịu chút nào đối với những người từng được tôn vinh là học sinh ưu tú.
Dù không đến mức học hành điên cuồng như Dương Chiêu Đệ, nhưng họ cũng không hề lơ là việc học.
Tống Ngọc Lan cũng vậy. Trong học kỳ đầu tiên của năm nhất, chủ yếu cô học các môn toán cơ bản như giải tích toán học, đại số cao cấp, hình học, và xác suất thống kê...
Lật giở sách giáo khoa, Tống Ngọc Lan lướt qua một lượt, hầu hết nội dung đều có thể hiểu được. Toán học cơ bản giống như cái tên của nó, chủ yếu dùng để xây dựng nền tảng cho các môn chuyên ngành sau này.
Ngoài toán học thì cô còn đăng ký thêm khóa học tự chọn về kinh tế. Ngọc Lan vốn rất hứng thú với kinh tế học, hơn nữa toán học và kinh tế có mối liên hệ mật thiết với nhau, nên việc theo học cũng không hẳn là đi quá xa khỏi chuyên ngành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-199.html.]
Trước đây, cô vốn định mỗi ngày đều về nhà tại Thập Sát Hải, nhưng cô đã quên mất rằng đại học ở thập niên 80 không giống như những năm sau này là chỉ cần học nửa ngày và sẽ được nghỉ nửa ngày. Ở thời điểm này, lịch học đại học vẫn còn dày đặc không kém gì cấp ba. Hết giờ tự học buổi tối thì cũng đã 9 giờ tối, cô chẳng còn thời gian nào để quay về Thập Sát Hải nữa.
Vì vậy, Tống Ngọc Lan đành gọi điện về cửa hàng bánh, nhờ Lý Anh báo với bà nội cô giúp.
“Bà nội Tống vẫn khỏe lắm, mỗi ngày đều ghé cửa hàng xem xét tình hình. Ngày mai bà đến thì chị sẽ nói lại với bà. À, vừa nãy anh Thẩm có nói rằng giám đốc Uông muốn gặp em, hỏi khi nào em có thể quay lại?”
“Có lẽ là thứ Sáu. tối thứ sáu em không có giờ học.” Tống Ngọc Lan gác máy rồi tiếp tục gọi điện đến Bằng Thành để liên hệ với Đào Tử.
Cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên đã khai trương vào ngày 10 tháng 9, do Dương Lệnh mời hai giám đốc nhà máy đến cắt băng khánh thành. Từ lúc khai trương đến nay đã được một tháng, mặt hàng bán chạy nhất là quạt điện, nhưng các mặt hàng lớn thì vẫn chưa bán được cái nào.
“Tuy nhiên dạo gần đây chú Tống đang tiếp xúc với một chủ đầu tư nhỏ, có lẽ sẽ có tiến triển.”
“Ba em à? Ông ấy giỏi vậy sao?”
“Chứ còn gì nữa, chú ấy chăm chỉ hơn cả nhân viên. Hơn nữa, chú còn dặn chị không được để nhân viên biết chú ấy là ông chủ. Bây giờ chú ấy đã trở thành người đứng đầu trong đám nhân viên rồi. Chị còn đang nghĩ có nên đề xuất thăng chức chú ấy lên làm tổ trưởng sau tết không đấy.”
“Chị cứ quyết định đi, dù sao ba em cũng là tự thân cố gắng. Còn mẹ em thì sao?”
“Mỗi ngày dì đều nấu cơm cho chị ăn, làm chị béo lên luôn. Em không biết đâu, hôm qua Dương Lệnh đến còn nói chị nên giảm cân đi.”
Nghe giọng nói đầy phấn khởi của Đào Tử làm Tống Ngọc Lan cũng yên tâm hơn, cô động viên thêm: “Làm vật liệu xây dựng cần thời gian, nhưng Bằng Thành sẽ ngày càng phát triển, cửa hàng của chúng ta chắc chắn sẽ không lỗ.”
“Ha ha, nghe thấy lời nói của cao tài sinh như em thì chị cũng an tâm rồi.”
Mọi thứ đều đang đi theo đúng quỹ đạo.
Trong đêm, một cơn bão mưa gió bất ngờ ập đến. Gió mạnh cuốn theo cơn mưa lạnh lẽo, đan xen khắp trời đất. Không khí đã bắt đầu mang hơi lạnh, báo hiệu mùa đông sắp tới.
Khương Nam vội đóng chặt cửa sổ trên ban công, khẽ rùng mình và hắt xì, lẩm bẩm: “Sao tự dưng trời lại lạnh thế này?”