Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:09
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan vừa ngồi lên xe buýt thì khuôn mặt cô đã lập tức trở nên u ám.

Lục Trạch Dân cảm thấy hơi lo lắng, vội vàng nắm lấy tay Tống Ngọc Lan: “Hôm nay là lỗi của anh, anh hứa lần sau sẽ không để xảy ra chuyện tương tự nữa. Chuyện của mẹ anh là do tính cách bà ấy có vấn đề, em đừng chấp nhặt với bà ấy. Hộ khẩu của anh cũng ở cùng với ông bà, sau này em không cần phải bận tâm đến bà ấy. Nếu không ổn thì anh sẽ cưới em rồi nhập khẩu vào nhà em, đừng chia tay với anh nhé.”

Lời nói chân thành của Lục Trạch Dân khiến Tống Ngọc Lan bật cười.

Cô thực sự cảm thấy không thoải mái về gia đình của Lục Trạch Dân. Mặc dù ông bà và Lục Trạch Dân đã thể hiện rõ lập trường của mình, nhưng dù sao Chu Huệ cũng là mẹ ruột của Lục Trạch Dân, chữ “hiếu” luôn đè nặng trên vai. Nếu muốn tiếp tục với Lục Trạch Dân thì cô sẽ phải đối mặt với một bà mẹ chồng luôn gây khó chịu cho mình.

Nhưng việc Lục Trạch Dân có một người mẹ như vậy không phải lỗi của anh. Tống Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi. Cô là người giỏi tự điều chỉnh cảm xúc, và vì tình cảm giữa cô và Lục Trạch Dân chưa đến mức quá sâu đậm nên cô biết rằng việc suy nghĩ quá nhiều lúc này chỉ khiến bản thân thêm đau lòng.

“Tạm thời em sẽ không chia tay với anh, nhưng lần sau nếu còn xảy ra chuyện gì mà anh không bàn bạc với em trước thì em sẽ không tha cho anh đâu.”

Nghe Tống Ngọc Lan nói, cuối cùng Lục Trạch Dân cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y cô: “Anh biết rồi, sau này có chuyện gì thì anh sẽ luôn bàn với em trước.”

Chiếc xe buýt lắc lư trên đường, cuối cùng cũng đến bến.

Cả hai người xuống xe, Lục Trạch Dân nắm tay Tống Ngọc Lan cùng nhau dạo bước trên phố.

“Hôm nay mẹ anh có làm em sợ không?” anh hỏi.

Tống Ngọc Lan không thể phủ nhận, cô liền gật đầu. Cô không muốn nói dối Lục Trạch Dân. Mặc dù anh đã cảnh báo về tính cách mạnh mẽ và áp đặt của Chu Huệ, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đủ.

Cô nhìn Lục Trạch Dân, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay, vạt áo đung đưa theo làn gió thu. Anh đứng ngay ngắn bên cạnh cô, khẽ cúi đầu, nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt nhìn cô đầy xin lỗi, giống như thầy giáo thời cổ đại, mang theo cảm giác phong độ trí thức.

Hôm nay cô cũng từng cảm nhận được loại khí chất này trên người bà Lục. Cô chợt nhận ra rằng mình đang yêu một người mà thực ra cô vẫn chưa hiểu rõ.

Cô không biết anh đã rời Bạch Sa như thế nào để trở thành tổng huấn luyện viên quân sự của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-196.html.]

Cô không biết gì về cuộc sống trong quân đội của Lục Trạch Dân, thậm chí chỉ biết anh 22 tuổi, nhưng không biết ngày sinh của anh.

Những lần gặp gỡ của họ đều quá vội vã, phần lớn thời gian là để cô lo liệu chuyện của mình.

Bỗng nhiên, Tống Ngọc Lan muốn hiểu rõ hơn về người đàn ông này.

“Em vẫn chưa hỏi tại sao anh lại chuyển đến Bắc Kinh đột ngột như vậy?”

Lục Trạch Dân khẽ nhấn ngón tay vào trán cô: “Giờ em mới nhớ ra để hỏi sao? Hóa ra trong lòng em thì anh vẫn chưa đủ quan trọng hả?”

Tống Ngọc Lan ngượng ngùng quay đi, chạm tay lên mũi. Sau khi kiếm được tiền trong kiếp trước, cô đã quen với việc chỉ lo cho bản thân mình, mua mọi thứ mà cô không có từ nhỏ để tự bù đắp cho bản thân.

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen vào nhau: “Lần trước anh đi Quảng Đông làm nhiệm vụ, dùng chiến công lần đó để xin chuyển sớm về Bắc Kinh. Giờ anh thuộc đội dã chiến Tân Thái ở Bắc Kinh, em không quên chuyện này chứ?”

Tống Ngọc Lan lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Em không quên, em chỉ không biết đội của anh ở đâu thôi.”

“Được rồi, khi nào có thời gian thì em phải đến thăm anh đấy” Lục Trạch Dân cố tỏ vẻ ấm ức.

Một người lính mạnh mẽ mà lại tỏ ra hờn dỗi, thật không ngờ lại hợp lý đến vậy.

Tống Ngọc Lan đã sống hai kiếp, nhưng cả hai kiếp cô đều không hiểu nhiều về quân đội. Cô không biết rằng có thể đến thăm như vậy.

“Em là bạn gái của anh, tất nhiên em có thể đến thăm. Nếu không trong đơn vị toàn là đàn ông, vấn đề hôn nhân của bọn anh thì bộ đội cũng đâu có lo được. Chỉ là khi làm nhiệm vụ bí mật thì không thể gặp thôi.”

Lục Trạch Dân giải thích các quy tắc trong quân đội cho Tống Ngọc Lan khi họ đến trước cửa tứ hợp viện. Anh còn nhớ lời dặn dò của ông nội mình, nên sau khi lưu luyến ôm cô một lúc thì anh liền nói lời tạm biệt.

Tống Ngọc Lan đứng trước cửa một hồi lâu, tháo chiếc vòng ngọc mà bà Lục tặng ra, đợi đến khi bóng dáng Lục Trạch Dân khuất hẳn ở đầu ngõ mới quay vào nhà chuẩn bị đồ đạc trở lại trường học.

Loading...