Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 195

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:07
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Suốt 22 năm, tình cảm giữa Lục Trạch Dân và Chu Huệ chưa bao giờ sâu đậm bằng tình cảm anh dành cho dì Hồng. Điều này đủ để thấy Chu Huệ đã khiến anh thấy lạnh nhạt và xa cách như thế nào.

Chu Huệ mím môi, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Tống Ngọc Lan qua khe hở, rồi xoay người rời đi trong sự im lặng.

Tống Ngọc Lan thấy tâm trạng của mình rất thoải mái, cuộc phỏng vấn trên tivi đã khẳng định được khả năng của cô. Cô vốn không mong gì từ gia đình nhà họ Lục, và việc liệu cô có thể đi đường dài với Lục Trạch Dân hay không vẫn còn là một dấu hỏi. Vì vậy, sự xuất hiện của Chu Huệ hoàn toàn không làm cô bận tâm.

Sau khi chắc chắn Chu Huệ đã rời đi, Lục Trạch Dân quan sát sắc mặt của Tống Ngọc Lan một cách cẩn trọng. Thấy cô không hề tỏ ra khó chịu thì anh lại càng cảm thấy nhói lòng. Phải chăng cô không thật sự quan tâm đến anh, nên mới có thể giữ được sự bình tĩnh như thế?

Bà Lục lên tiếng trấn an: “Công việc của Trạch Dân rất đặc thù, sau này cháu hãy thông cảm cho nó nhiều hơn. Đại học Thanh Hoa cũng không cách xa đây lắm, nếu có rảnh mà Trạch Dân không về được thì cháu cứ đến đây chơi với bà, bà rất quý cháu.”

Tống Ngọc Lan cảm nhận được sự chân thành của bà Lục nên cũng cảm thấy thân thiết với bà ấy hơn.

“Vâng, bà nội. Nhưng khi chính thức vào học thì chắc chắn bài vở sẽ nặng nề hơn. Khi nào có thời gian thì cháu sẽ đến thăm bà.”

Tống Ngọc Lan trả lời lễ phép, nhưng trong thâm tâm cô biết với lượng công việc và kế hoạch của mình thì cô sẽ khó mà thực hiện lời hứa này. Tuy nhiên, lời nói vẫn phải khéo léo và dễ nghe.

Lục Trạch Dân nói với giọng đầy vẻ ghen tuông: “Bà ơi, cháu đã về đội Tân Thái rồi mà Ngọc Lan còn không có thời gian đến thăm cháu đâu.”

“Đi đi đi, hai đứa còn cả cuộc đời ở phía trước mà” bà Lục đùa vui, giả vờ không nỡ buông tay Tống Ngọc Lan.

Không khí trong phòng khách lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, xua tan bớt sự căng thẳng mà Chu Huệ vừa mang đến.

Ông Lục từ từ chuyển ánh mắt từ màn hình tivi xuống hộp trà Tống Ngọc Lan mang đến – đó chính là loại trà Tín Dương Mao Tiêm mà ông yêu thích nhất. Bên cạnh là hộp quà bổ dưỡng mà bà Lục cần.

Những món quà này không thể nói lên Tống Ngọc Lan để tâm bao nhiêu, nhưng lại rõ ràng cho thấy Lục Trạch Dân để ý đến Tống Ngọc Lan bao nhiêu.

Qua cách trò chuyện, Tống Ngọc Lan không quá thân mật, cũng không xa cách, khiến ai nghe cũng cảm thấy dễ chịu. Cô thông minh nhưng không hề tỏ ra lấn át, mà thể hiện sự tinh tế và chừng mực, điều mà không phải người trưởng thành nào cũng có được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-195.html.]

Dì Hồng đã bận rộn cả buổi chiều, chuẩn bị một bàn ăn đầy đủ món ngon. Tống Ngọc Lan nhìn vào đĩa thức ăn mà bà Lục vừa gắp đầy: “Ăn nhiều vào, cháu gầy quá, đừng có nghĩ đến chuyện giảm cân. Phải khỏe mạnh mới tốt.”

Cô liền nhìn sang Lục Trạch Dân cầu cứu. Anh vội vàng ngăn bà mình lại: “Bà ơi, ngày mai cháu phải về đơn vị rồi, sao bà chẳng quan tâm đến cháu gì cả?”

Lời nói của anh lập tức chuyển sự chú ý của bà Lục sang bát cơm của anh.

Sau bữa tối, Lục Trạch Dân dẫn Tống Ngọc Lan chào tạm biệt ông bà. “Ngày mai cháu phải về đơn vị, để cháu đưa Ngọc Lan về.”

“Được rồi, Ngọc Lan, chăm chỉ học hành, khi nào có thời gian nhất định phải ghé thăm ông bà nhé” bà Lục nhìn đôi tay hai người đang nắm chặt, ánh mắt đầy sự hài lòng.

Ông Lục nhìn sang Lục Trạch Dân: “Về sớm một chút, sáng mai trước khi về đơn vị, ông có chuyện cần nói với cháu.”

“Vâng, ông nội” Lục Trạch Dân nghiêm túc đáp lời rồi nắm tay Tống Ngọc Lan bước ra khỏi ngõ nhỏ.

Lúc đó đang là giờ tan tầm, dòng người đi lại trên phố đông đúc. Trên đường, Lục Trạch Dân luôn lễ phép chào hỏi những người quen biết.

Chỉ chưa đầy mười phút sau khi họ rời khỏi thì Đoạn Giai Giai đã vội vã mặc chiếc áo khoác da, chạy ra đường tìm kiếm, nhưng không thấy Lục Trạch Dân như lời hàng xóm nói, cô ta liền chạy thẳng đến nhà họ Lục.

Dì Hồng ra mở cửa.

Đoạn Giai Giai lập tức nhìn vào bên trong, không thể chờ được nữa hỏi gấp: “Dì Hồng, anh Trạch Dân đã về chưa?”

Dì Hồng không ưa gì Đoạn Giai Giai, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: “Cậu chủ vừa đưa bạn gái về nhà, hiện tại không có ở đây.”

“Cái gì! Thật sự có bạn gái ư? Sao có thể như vậy? Rõ ràng dì Chu nói tôi mới là vị hôn thê của anh ấy mà!” Đoạn Giai Giai đứng sững lại, không dám bước vào, vì cô ta rất sợ ông Lục. Nghe nói Lục Trạch Dân không có nhà, cô ta bèn chạy ra ngoài đứng chờ ở đầu ngõ.

Cô ta chắc chắn rằng Lục Trạch Dân về Bắc Kinh thì chỉ có thể về ở tại nhà cũ.

Loading...