Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 193

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:03
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc Tống Ngọc Lan đang đánh giá mọi thứ, ánh mắt cô tình cờ chạm phải ánh mắt của ông Lục. Cô không né tránh, thay vào đó cô mỉm cười tự tin và cung kính gật đầu chào ông trước khi tiếp tục trả lời bà Lục.

“Vâng, cháu mới vào đại học...”

Bỗng một giọng nữ the thé vang lên, ngắt lời cô giữa chừng: “Bố mẹ, con nghe nói Trạch Dân đưa bạn gái về rồi.”

Tiếng nói xuất hiện trước khi người đó bước vào.

Lục Trạch Dân lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Tống Ngọc Lan, bà Lục cũng nhanh chóng nắm lấy tay cô để trấn an.

Còn ông Lục thì điềm tĩnh tiếp tục thưởng trà như không có chuyện gì xảy ra.

“Ồ, bạn gái của Trạch Dân đâu? Chỉ biết núp sau lưng Trạch Dân thôi à? Để con xem thử cô ta trông thế nào? Đừng nói với con là một cô gái xấu xí đến nỗi không dám ló mặt ra nhé!” Chu Huệ vừa bước vào vừa uốn éo, ánh mắt quét qua từng người trong phòng, dừng lại ở phía sau Lục Trạch Dân, bà ta khẽ nghiêng đầu và nhăn mày.

Lục Trạch Dân cau mày, giọng nói lạnh lùng: “Sao mẹ lại đến đây?”

“Sao mẹ không được đến? Mẹ là mẹ của con! Mẹ đến xem con tìm được cô con dâu ra sao, không được à?” Giọng điệu của Chu Huệ đầy châm biếm.

Bà Lục vừa nãy còn rất thân thiện và niềm nở, lúc này đột nhiên trở nên lạnh nhạt: “Cô và Quốc Phú đã chuyển ra ngoài ở rồi. Nhà này không hoan nghênh cô, mời cô đi cho.”

“Mẹ! Con chính là mẹ của Trạch Dân, tại sao lại muốn đuổi con đi?” Chu Huệ giận dữ, ánh mắt đầy hằn học hướng về phía Tống Ngọc Lan: “Sao? Cô dâu xấu không dám ra mắt bố mẹ chồng à? Tôi nói cho cô biết, tôi không đồng ý, đừng có mơ mà bước vào...”

Chưa kịp nói hết câu thì Tống Ngọc Lan đã đứng dậy, vòng qua Lục Trạch Dân và đứng bên cạnh anh, ánh mắt mỉm cười nhìn thẳng vào Chu Huệ.

Nếu không phải Lục Trạch Dân đã kể trước cho cô nghe về chuyện của Chu Huệ thì có lẽ cô đã bị vài câu nói mỉa mai kia làm cho tổn thương.

“Cô...” Chu Huệ định tìm cách chỉ trích vẻ ngoài của Tống Ngọc Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-193.html.]

Nhưng cô gái trẻ trước mặt khoác trên mình chiếc váy dài màu xanh nhạt, eo thon gọn được buộc lại bằng một chiếc dây cùng màu, dáng người cao ráo, làn da trắng ngần, đôi môi đỏ thắm và hàm răng trắng đều. Dù cô ăn mặc kín đáo, nhưng vòng một đầy đặn vẫn lộ rõ, chứng tỏ dáng người cân đối, khỏe mạnh. Gương mặt tươi sáng, rạng rỡ một cách tự nhiên, không có dấu vết của việc trang điểm cầu kỳ.

Ai muốn soi mói vẻ ngoài của Tống Ngọc Lan chắc chắn phải rất tinh mắt hoặc chính bản thân họ phải hoàn mỹ đến mức nào mới có thể bắt bẻ được.

Chu Huệ cũng không ngờ rằng đối tượng của Lục Trạch Dân lại xinh đẹp đến vậy, thậm chí còn đẹp hơn hẳn Đoạn Giai Giai. Không lạ gì khi Lục Trạch Dân lại không để mắt đến Đoạn Giai Giai. Nhưng nhan sắc có thể giúp ích được gì? Điều Lục Trạch Dân cần là một người có thể hỗ trợ sự nghiệp!

Thu hồi ánh mắt đang đánh giá Tống Ngọc Lan, Chu Huệ hắng giọng: “Nhà cháu làm nghề gì?”

Không bắt bẻ được ngoại hình, bà ta liền chuyển sang tấn công gia cảnh. Nhìn vẻ ngoài của Tống Ngọc Lan đơn giản thế này, chắc chắn gia đình cũng không có gì đáng kể.

Tống Ngọc Lan mỉm cười nhẹ nhàng trả lời: “Bố mẹ cháu chỉ là nông dân bình thường thôi ạ.”

Sắc mặt Chu Huệ lập tức thay đổi: “Nông dân? Nhà họ Lục chúng tôi không phải gia đình bình thường, Trạch Dân phải kế thừa sự nghiệp gia đình.”

Ông Lục đặt tách trà xuống, giọng trầm thấp, nghiêm nghị; “Đủ rồi, vợ Quốc Phú, nếu cô không có việc gì thì mời về đi. Cô bé này chỉ đến thăm hai ông bà già chúng tôi thôi, còn chưa chắc đã cưới con trai cô, đừng có mang cái thái độ ấy ra đây nữa.”

Đây là lần đầu tiên ông Lục thẳng thừng không giữ mặt mũi cho Chu Huệ như vậy. Trước đây, dù không hài lòng thì ông luôn chọn cách nói chuyện trực tiếp với con trai, vì tôn trọng con dâu nên ông chưa bao giờ nặng lời.

Dù sao con dâu cũng là người ngoài, về nhà sinh con đẻ cái cho dòng họ Lục, ông không có quyền chỉ trích con gái nhà người ta. Ngay cả lần trước khi Chu Huệ đến nhà lớn làm ầm lên về chuyện Lục Trạch Dân bị nuông chiều quá mức thì ông cũng chỉ lặng lẽ đuổi con trai thứ hai ra khỏi nhà mà thôi.

“Ba, con không có ý đó. Con chỉ nghĩ rằng Lục Trạch Dân nên tìm một người môn đăng hộ đối.” Chu Huệ cố biện minh.

“Môn đăng hộ đối cái gì? Tôi thấy Ngọc Lan rất tốt mà.” Bà Lục nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ cần chúng nó yêu nhau là đủ rồi.”

“Mẹ, mẹ không hiểu đâu. Yêu nhau thì có ăn được không?” Chu Huệ phản bác: “Nếu Trạch Dân ở bên cô ta thì sau này chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.”

Lục Trạch Dân không thể nhịn thêm nữa: “Mẹ, có phải mẹ đã quên rồi không, chuyện của con không cần mẹ lo. Nếu mẹ cứ ép thì mẹ biết con sẽ làm gì mà.” Lời nói của anh mang đầy ẩn ý.

Loading...