Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:28:53
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan vay của Lục Trạch Dân 10 vạn, lúc này vẫn còn khoảng 6 vạn.

Nếu có thể giúp Phan Phương thoát khỏi gia đình chồng cũ ác động, thì đó cũng coi như cô đã thành toàn tình hữu nghị trong kiếp trước.

Sau khi nghe Tống Ngọc Lan giải thích hết, đôi môi Phan Phương run lên, cô ấy cố kìm nén nước mắt để con gái không cảm nhận được cảm xúc đang d.a.o động mạnh của mình, rồi quỳ xuống trước mặt Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan nhanh chóng bước tới, đỡ Phan Phương dậy: “Chị Phan, không giấu gì chị, thật ra tôi đang cố bù đắp cho một người thân của mình. Nếu giúp chị sống tốt hơn thì tôi tin rằng người thân đó ở thế giới bên kia chắc chắn cũng sẽ vui mừng.”

Phan Phương nghe vậy liền nghĩ rằng người thân của Tống Ngọc Lan đã qua đời, cô ấy không nỡ gợi lại nỗi đau của Tống Ngọc Lan, nên không hỏi thêm nữa.

Phan Phương nghe theo lời khuyên của Tống Ngọc Lan, tạm thời chuyển lên tầng hai của tiệm để ở trong thời gian chờ cửa hàng hoàn tất việc sửa sang.

Khu vực chế biến là phần được Thẩm Lượng hoàn thành đầu tiên. Sau khi đặt các thiết bị mà Tống Ngọc Lan mua từ Thượng Hải vào, Phan Phương bắt đầu thử nghiệm các món như bánh mì cũ, tiramisu, bánh chocolate... Cô ấy cố gắng làm ra những sản phẩm có hương vị giống với các mẫu bánh đã thử.

Phan Phương thực sự có năng khiếu trong lĩnh vực này. Chỉ cần nếm thử một lần là cô ấy có thể dựa vào kỹ thuật để tái hiện lại hương vị, nhưng số lần thất bại cũng không ít.

Tống Ngọc Lan nhận ra Phan Phương bắt đầu ngần ngại, không còn tự tin như trước. Cô liền khích lệ: “Đừng lo lắng, cứ mạnh dạn lên. Những chiếc bánh thất bại vẫn có thể ăn được mà. Loại ngon hơn một chút thì mình sẽ đem tặng cho trại trẻ mồ côi, còn loại dở thì đem cho lợn ăn.”

“Nhưng như thế thì lãng phí quá.” Giọng Phan Phương nhỏ đi, rõ ràng là cô ấy đang mất dần sự tự tin.

Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng đáp: “Ngay cả chủ tiệm là tôi còn không lo lắng thì chị sợ gì chứ? Trước khi thành công, ai mà không phải trải qua nhiều lần thất bại. Nếu một lần đã thành công thì mới đáng sợ đấy.” Nói rồi, cô bế Phan Noãn lên: “Đúng không, Noãn Noãn?”

“Ừm!” Phan Noãn gật đầu theo lời của Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan và Phan Phương cùng nhìn nhau ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên Phan Noãn đáp lại một cách rõ ràng như vậy.

Cả hai đều giữ im lặng, sợ sẽ làm Phan Noãn giật mình. Tống Ngọc Lan ra hiệu cho Phan Phương rồi nhẹ nhàng bế Phan Noãn ra ngoài, dẫn bé đi ngắm hoa cỏ để thư giãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-188.html.]

Lý Anh ở lại Bắc Kinh vài ngày, sau khi quan sát liền thấy việc kinh doanh ở đây khá nhiều nhưng hầu hết đều yêu cầu có tay nghề kỹ thuật cao. Mặc dù cô ấy có vài vạn, nhưng lại lo lắng rằng nếu đầu tư không đúng chỗ thì sẽ bị mất trắng.

Khi nhìn thấy tờ tuyển dụng mà Tống Ngọc Lan dán bên ngoài cửa tiệm, Lý Anh rụt rè hỏi: “Chị có thể xin việc ở đây không?”

Tống Ngọc Lan mỉm cười gật đầu: “Dĩ nhiên rồi!”

Cô đang thiếu một người đáng tin cậy để quản lý tiền bạc. Nếu để Phan Phương lo công việc bên trong, còn Lý Anh lo việc quầy tiếp khách thì đúng là một sự sắp xếp hoàn hảo.

Ngày mai là ngày nhập học, buổi chiều Tống Ngọc Lan muốn có một buổi hẹn hò với Lục Trạch Dân. Vì vậy, cô giao lại quy trình phỏng vấn cho Lý Anh và hướng dẫn kỹ càng. Với một cửa tiệm bánh rộng 180 mét vuông thì không cần quá nhiều nhân viên. Phan Phương cần hai người phụ bếp ở khu chế biến, còn phía ngoài quầy tiếp khách, tính cả Lý Anh thì chỉ cần năm người để thay phiên là đủ.

Mức lương cơ bản mà Tống Ngọc Lan đưa ra là 150 đồng, cộng thêm tiền thưởng, nhưng không bao ăn ở.

Lương ở đây cao hơn cửa hàng bách hóa 10 đồng, lại còn có thêm khoản thưởng. Tống Ngọc Lan tin rằng mặc dù hiện nay là thời kỳ chia sẻ tài nguyên và thu nhập bình quân, nhưng nếu không có phần thưởng để khích lệ mọi người thì ai cũng sẽ có tư tưởng làm qua loa, không cố gắng, bởi vì dù làm nhiều hay ít thì thu nhập cũng như nhau, vậy thì cần gì phải nỗ lực?

Nhưng Tống Ngọc Lan không phải là người làm từ thiện. Cô sẵn sàng chi thêm tiền để khuyến khích tinh thần làm việc, và tạo ra một môi trường tốt nhất cho mọi người.

Khương Nam biết Tống Ngọc Lan chuẩn bị đi hẹn hò nên về trường sớm để giặt ga trải giường.

Sau khi Tống Ngọc Lan thu xếp công việc xong, liền lên xe buýt đến địa điểm mà Lục Trạch Dân đã nói trước đó để gặp anh.

Nhưng Tống Ngọc Lan hoàn toàn không ngờ rằng địa điểm mà Lục Trạch Dân nói đến lại chính là nhà của anh!

Đứng đợi cô ở bến xe buýt, tay Lục Trạch Dân xách vài hộp quà lớn và một giỏ trái cây.

Nghe anh giải thích rằng anh muốn đưa cô về ra mắt gia đình, Tống Ngọc Lan chỉ muốn quay đầu chạy ngay lên xe buýt mà đi mất.

Lục Trạch Dân giải thích rằng anh đã hết kỳ nghỉ phép trong năm, từ giờ đến tết sẽ bận rộn suốt trong quân đội. Tối qua anh đã kể với gia đình về mối quan hệ của hai người, cả nhà rất muốn gặp mặt Tống Ngọc Lan. Vì không thể giải thích rõ ràng qua điện thoại nên anh quyết định gọi cô đến. Quà cáp anh cũng đã chuẩn bị sẵn, còn hứa với cô rằng sẽ không để cô cảm thấy ngượng ngùng.

Loading...