Nhân viên bán hàng kiếm sống bằng hoa hồng, nên dù Tống Ngọc Lan có đẹp đến đâu thì anh ta cũng không bị mê hoặc. Hơn nữa Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân trông giống như một cặp đôi, càng khiến anh ta không mấy hứng thú.
Tống Ngọc Lan không biết chỉ với vài bước chân mà người bán hàng đã suy nghĩ nhiều đến thế. Cô chỉ cảm nhận được sự không thân thiện từ thái độ của người này. Ngay lập tức, cô liền mất hứng xem đèn ở đây, quay lưng rời khỏi cửa hàng Osram trước khi người bán hàng kịp tiến đến, và bước sang cửa hàng Lôi Sĩ ở đối diện.
Hành động của cô quá nhanh khiến người bán hàng chưa kịp phản ứng, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lục Trạch Dân và Lý Anh đi theo sau. Khi hiểu ra vấn đề thì anh ta liền chỉ tay về phía ba người rồi lớn tiếng chửi rủa:
“Đồ điên! Đến trêu ngươi à? Đúng là lũ ngốc!”
Ba người đã bước vào cửa hàng Lôi Sĩ, lựa chọn phớt lờ những lời chửi rủa từ phía sau. Ngay khi vào cửa hàng, một nhân viên bán hàng khác đã nhanh chóng tiến lại với nụ cười tươi: “Chào chị, chị muốn xem loại đèn nào ạ?”
Trái ngược hẳn với trải nghiệm vừa rồi, Tống Ngọc Lan cảm thấy dễ chịu hơn liền nở nụ cười: “Tôi muốn xem những mẫu đèn chùm lớn của cửa hàng.”
Nhân viên bán hàng dẫn họ đến khu vực đèn chùm và bắt đầu giới thiệu chi tiết về một số sản phẩm. Tống Ngọc Lan chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi và đều được giải đáp cặn kẽ.
Cô chú ý đến một mẫu đèn pha lê nhỏ có thiết kế đơn giản, ánh sáng dịu và độ sáng vừa phải, rất phù hợp với nhu cầu của cô. Sau khi chốt hai chiếc đèn pha lê nhỏ, Tống Ngọc Lan tiếp tục chọn một chiếc đèn chùm pha lê lớn, sang trọng để làm đèn chính cho cửa hàng.
Nhân viên bán hàng nhận ra ý định của cô liền lập tức dẫn cả nhóm lên tầng hai, nơi treo một số đèn chùm cỡ lớn, thường chỉ được lắp đặt trong các khách sạn 5 sao.
Vì thời gian hạn hẹp nên Tống Ngọc Lan nhanh chóng chọn đèn và thỏa thuận với nhân viên về giá cả. Sau một hồi thương lượng, chiếc đèn chùm pha lê lớn được mua với giá 4.500 đồng, hai chiếc đèn pha lê nhỏ tổng cộng 600 đồng, mỗi chiếc đèn rọi 1,5, rẻ hơn một nửa so với các cửa hàng vật liệu xây dựng ở Bắc Kinh.
Tống Ngọc Lan liếc đồng hồ trên tay: “Chúng tôi còn hai tiếng nữa là phải lên tàu. Các anh có thể giao hàng lên tàu không?”
Nhân viên bán hàng của Lôi Sĩ ngay lập tức trả lời với thái độ rất kính cẩn: “Chúng tôi có kho hàng ngay tại ga tàu để thuận tiện cho khách vận chuyển.”
Rời khỏi cửa hàng Lôi Sĩ, Tống Ngọc Lan cảm thán: “Cuối cùng vẫn nên chọn hàng nội địa thôi!”
Ngay sau khi Tống Ngọc Lan rời khỏi cửa hàng Osram, nhân viên bán hàng ở đó nhanh chóng chạy đến trước cửa hàng Lôi Sĩ, gọi to để chặn nhân viên của Lôi Sĩ đang chuẩn bị đi nộp đơn hàng: “Lão Ngụy, ba người kia chỉ mua vài chiếc đèn rọi thôi phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-186.html.]
Lúc nãy, anh ta chỉ thấy ba người họ xem đèn rọi và đèn chùm pha lê nhỏ ở tầng một.
Nhân viên của Lôi Sĩ giơ tờ hóa đơn lên, mỉm cười: “Nói gì vậy, họ vừa chọn gần một vạn tệ tiền hàng, còn thanh toán hết bằng tiền mặt luôn đấy.”
“Cái gì!” Nhân viên bán hàng của Osram không tin, bước thêm vài bước vào cửa hàng Lôi Sĩ, định cầm hóa đơn lên xem thật giả thế nào.
Nhưng nhân viên của Lôi Sĩ không cho anh ta cơ hội đó: “Tôi phải đi thông báo việc xuất hàng, ba vị khách này đang vội, tôi không thể nán lại nói chuyện với anh được.”
“Chúng ta còn hai giờ nữa là lên tàu, dành một giờ để ra ga thì vẫn còn một giờ để mua sắm” Lục Trạch Dân nhắc nhở Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan cảm thấy mệt mỏi sau lịch trình “dày đặc” trong hai ngày qua, cô thật sự không còn hứng thú mua sắm nữa.
Cô ngáp một cái và hỏi Lý Anh: “Chị có muốn mua gì nữa không? Nếu không thì chúng ta có thể về nhà trọ để thu dọn đồ đạc, rồi ra ga tàu sớm để chờ tàu.”
Lý Anh lắc đầu: “Chị không cần mua thêm gì nữa.”
Lục Trạch Dân mua vé giường nằm cho cả ba người. Quốc khánh nên người đi lại giữa Thượng Hải và Bắc Kinh khá đông, trong toa tàu của họ, ngoài ba người thì còn có một cặp ông cháu.
Thấy có người lên tàu, hai ông cháu nhanh chóng nhường chỗ cho ba người. Lục Trạch Dân nhìn thấy vé của hai người kia là giường trên, ông cụ thì đã khoảng sáu bảy mươi tuổi, chân tay có vẻ không còn linh hoạt, nên anh nhường lại vé của mình, leo lên giường trên cùng để ngủ.
Ông cụ không ngừng cảm ơn ba người, còn chia sẻ con gà quay mà mình mang theo.
Tống Ngọc Lan quá mệt mỏi, chỉ tượng trưng ăn một miếng rồi cảm ơn, sau đó trèo lên giường trên để ngủ.
Trước khi lên tàu, ba người đã bàn bạc với nhau. Vì chuyến tàu khởi hành lúc 12 giờ trưa và sẽ đến Bắc Kinh vào nửa đêm, hai ngày qua Lý Anh đã nghỉ ngơi đủ, không phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần theo mọi người đi lại. Do đó, Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân sẽ nghỉ ngơi trước, còn buổi tối sẽ đổi ca để Lý Anh canh gác.
Lý Anh nằm trên giường dưới, nhàn nhã đọc cuốn tiểu thuyết mà Tống Ngọc Lan đưa cho.