Thẩm Lượng nghe nói Tống Ngọc Lan muốn đi Thượng Hải, bèn đề xuất rằng cô có thể mua đèn từ Thượng Hải, như vậy sẽ tiết kiệm được vài trăm đồng.
Tống Ngọc Lan cũng định mua lò nướng và các thiết bị làm bánh từ Thượng Hải. Vì đã quyết định bước chân vào ngành này nên cô muốn đầu tư vào những thiết bị tốt nhất.
Cô để lại 3 vạn dùng cho việc mua máy móc và đèn, nếu thiếu thì cô sẽ lấy nốt 5 vạn còn lại trong sổ tiết kiệm của Lục Trạch Dân. Đã mượn 10 vạn rồi thì mượn nhiều thêm một chút cũng không thành vấn đề.
Buổi chiều trở về tứ hợp viện, Tống Ngọc Lan thu dọn quần áo và đồ dùng cần thiết. Đã là ngày thứ 2 rồi, cô chỉ còn 5 ngày để chạy ra Thượng Hải rồi quay lại Bắc Kinh. Cô còn phải dành thời gian mua đèn, nên thời gian thực sự không đủ. Vì thế, cô quyết định lên đường đến Thượng Hải ngay trong đêm để tiết kiệm vài giờ.
Bà nội Tống và Khương Nam đều muốn đi cùng, nhưng Tống Ngọc Lan từ chối.
Cửa hàng là việc cá nhân của cô, không lý nào lại để Khương Nam phải vất vả theo sau. Hơn nữa, Khương Nam đang trong kỳ kinh nguyệt, nếu đi theo thì sẽ chỉ thêm gánh nặng.
Còn bà nội ở tuổi này, theo cô đi lại khắp nơi sẽ rất mệt, nên tốt nhất bà nên ở lại Bắc Kinh chăm sóc Tống Ngọc Cảnh.
Tống Ngọc Lan vừa rời đi, Lục Trạch Dân đã gõ cửa tứ hợp viện.
Khương Nam mở cửa, nhìn thấy Lục Trạch Dân thì đôi mắt cô ấy liền sáng lên. Nếu anh đi cùng Tống Ngọc Lan đến Thượng Hải thì sẽ là phù hợp nhất!
Tống Ngọc Lan bắt kịp chuyến tàu cuối lúc 6 giờ tối, nhưng đã không còn vé giường nằm nên cô chỉ có thể mua vé ghế cứng.
Khi đến chỗ ngồi, cô thấy một người phụ nữ trạc 30 tuổi ngồi ở bên trong. Người phụ nữ có khuôn mặt tròn, trán hơi hẹp với vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Tống Ngọc Lan đặt túi xuống dưới ghế, ngồi ở phía ngoài.
Người phụ nữ chỉ liếc nhìn cô một cái rồi tiếp tục ngắm ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Tống Ngọc Lan chỉnh lại chiếc khăn lụa đen quấn trên đầu, cố gắng buộc nó ngay ngắn hơn.
Do quên mang theo mỹ phẩm khi rời Bằng Thành nên cô đành phải dùng tạm chiếc khăn lụa đen để che đi gương mặt của mình.
Thời tiết tháng mười ở Bắc Kinh khô hanh một cách khó chịu, khiến mũi của Tống Ngọc Lan cảm thấy ngứa ngáy. Thêm vào đó, chiếc khăn lụa quấn chặt quanh cổ khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định tháo khăn ra. Ngay khi tháo chiếc khăn lụa đen thì Tống Ngọc Lan liền nhận ra ánh mắt của những người xung quanh đã thay đổi.
Cô không để lộ cảm xúc mà tiếp tục lật giở quyển tiểu thuyết mang theo để g.i.ế.c thời gian. Cô biết mình sẽ không ngủ nổi suốt chuyến đi này, hơn nữa từ Bắc Kinh đến Thượng Hải chỉ mất khoảng 12 tiếng nên đọc sách là cách hay nhất để g.i.ế.c thời gian.
Cô không muốn nói chuyện với ai, nhưng không thể từ chối khi một bà lão ngồi đối diện bắt chuyện: “Cô gái, cháu đi đâu vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-180.html.]
Nếu cô không trả lời thì người ta sẽ cho rằng cô bị câm hoặc thiếu tôn trọng người già.
Tống Ngọc Lan đáp lại: “Bà ơi, cháu đi Thượng Hải.”
“Đi Thượng Hải làm gì thế?”
Tống Ngọc Lan hơi ngán ngẩm vì bà lão hỏi nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ lịch sự: “Cháu đi gặp chồng sắp cưới, anh ấy đang làm việc trong quân đội ở Thượng Hải.”
Cô cố ý bịa chuyện, giả vờ cười hạnh phúc: “Chồng sắp cưới của cháu đang ở trong quân đội.”
Tống Ngọc Lan hoàn toàn tận dụng câu chuyện để đánh lạc hướng. Có chồng sắp cưới làm trong quân đội ở Thượng Hải, sẽ khiến những kẻ có ý đồ xấu phải suy nghĩ kỹ trước khi ra tay.
Quả nhiên, bà lão nghe xong thì không hỏi thêm gì nữa.
Tống Ngọc Lan tiếp tục đọc sách.
Trời dần ngả về tối, ánh đèn trong toa tàu mờ ảo, mang theo chút u buồn. Tống Ngọc Lan đứng dậy định đi đến toa ăn uống để dùng bữa. Vì gấp rút lên tàu nên cô chỉ mang theo vài cái bánh quy ép khô, nhưng dù đang túng thiếu thì cô cũng không muốn chỉ ăn tạm bợ như vậy.
Lối nối giữa các toa là nơi có nhà vệ sinh và nước nóng. Khi Tống Ngọc Lan đi qua đó thì bất ngờ bị một người phụ nữ đẫy đà gọi lại.
Người phụ nữ này mặc chiếc xường xám màu xanh lá đậm, trông rất lịch sự. Khuôn mặt bà ta trang điểm dày, phấn trắng cùng má hồng, lông mày vẽ cong như lá liễu, dưới ánh đèn vàng làm Tống Ngọc Lan có chút giật mình.
Bà ta giơ tay chỉ về phía cô: “Cô gái, tôi đang gọi cô đấy!”
Ngọc Lan bối rối, chỉ vào mình hỏi lại: “Bà đang gọi tôi à?”
Người phụ nữ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, là tôi gọi cô. Cô gái, cô định đi đâu vậy?” Nói rồi, bà ta liền tiến tới, tay chuẩn bị khoác lấy tay Tống Ngọc Lan như thể không muốn để cô đi mất.
Ngọc Lan nhanh chóng lùi một bước, chỉ tay về phía toa ăn: “Tôi định đi ăn cơm.”
“Trùng hợp quá, tôi cũng đói rồi. Vừa nhìn thấy cô là tôi đã thấy hợp ý ngay. Để tôi mời cô một bữa nhé” bà ta nói rồi tiếp tục giơ tay ra như muốn nắm lấy tay Tống Ngọc Lan, giống như sợ cô sẽ bỏ chạy.
Ngọc Lan lập tức cảnh giác, cô nhớ ngay đến lời Lục Trạch Dân từng dặn dò lần đầu cô đến Quảng Đông, về những người phụ nữ chuyên dụ dỗ người khác cho bọn buôn người. Cô nhanh chóng lùi lại, không may đụng phải ai đó đứng phía sau, va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Cô hoảng hốt bước lên phía trước để xin lỗi. Nhưng khi quay đầu lại nhìn, gương mặt người đàn ông phía sau khiến cô sững sờ: “Lục Trạch Dân?”
Ánh mắt Lục Trạch Dân lạnh lùng quét qua người phụ nữ đuổi theo Tống Ngọc Lan: “Tôi là bạn trai cô ấy. Vừa nãy tôi nghe bà nói muốn mời chúng tôi ăn cơm?”