Hai ngày sau đó, Tống Ngọc Lan hoàn toàn tập trung vào việc huấn luyện, không để ánh mắt lạc sang phía Lục Trạch Dân.
“Loại kem chống nắng mà Lý Vũ đưa ra thật sự có hiệu quả, nhưng sao mình vẫn bị đen nhỉ?” Giang Nam nhìn Tống Ngọc Lan với làn da trắng sáng, sau đó nhìn lại mình, khuôn mặt và cổ đã bị cháy nắng đến mức đỏ bừng như gan lợn.
“Đều dùng chung một loại kem chống nắng, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?”
Lý Vũ bước vào nghe thấy vậy cũng than thở: “Đúng rồi, mình bắt đầu nghi ngờ kem chống nắng mẹ mình đưa chỉ có tác dụng với mỗi Ngọc Lan thôi. Cậu nhìn tay mình mà xem, đã bắt đầu bong tróc hết cả rồi.”
Tần Đa Nhạc và Ôn Tình cũng nhìn sang Tống Ngọc Lan và lắc đầu: “Chắc chắn Nữ Oa đã nặn ra Ngọc Lan một cách đặc biệt, da trắng, môi hồng, dáng người hoàn hảo thế này! Sau này ai mới có thể xứng với cậu đây?”
“Thật ra, mình thấy tổng giáo quan và Ngọc Lan khá hợp nhau đấy. Cả ngày đứng dưới nắng cùng các giáo quan, nhưng sao anh ấy trắng hơn hẳn họ, thậm chí còn trắng hơn cả bọn mình!” Ôn Tình nói thêm vào.
“Ôi, đừng nói nữa, tổng giáo quan thật sự có vẻ ngoài quyến rũ quá đi mất! Có bao nhiêu nữ sinh lớp khác đã đến bắt chuyện với anh ấy, nhưng anh ấy chỉ nghiêm mặt yêu cầu họ tập trung luyện tập, ai không tuân thủ thì sẽ bị phạt chạy vòng. Càng nghiêm khắc lại càng cuốn hút!”
“Đừng nói là cậu thích bị mắng đấy nhé, Lý Vũ! Haha...”
Tiếng cười rộn ràng vang lên trong ký túc xá.
Tần Đa Nhạc ra hiệu cho mọi người yên lặng: “Này, mình có chuyện muốn nói! Một giáo quan ở đây là học trò của ba mình, anh ấy bảo tổng giáo quan đã có bạn gái rồi, nghe nói còn rất xinh đẹp nữa!”
Trái tim Tống Ngọc Lan ngay lập tức treo lên tới tận cổ họng, lo lắng giây tiếp theo Tần Đa Nhạc sẽ nói ra tên của mình.
Khương Nam bước đến gần, thầm thì: “Tổng huấn luyện viên trông có vẻ hơn tuổi chúng ta, có bạn gái cũng không phải chuyện lạ gì đâu nhỉ?”
“Đúng thế, anh ấy đẹp trai thế kia, không có bạn gái mới là lạ” một người khác tiếp lời.
Thấy mọi người bắt đầu theo đà câu chuyện mà bàn tán, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm, vội vã chào mọi người rồi quay trở về ký túc xá.
Ngày thứ tư, họ bắt đầu tập luyện đội hình. Bạn học Lưu, người đứng cạnh Tống Ngọc Lan đã bị huấn luyện viên Hồ Ba kéo riêng ra để huấn luyện thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-173.html.]
Những ngày trước, việc đứng nghiêm và tập bước đều đều chỉ là bước chuẩn bị cho buổi huấn luyện đội hình hôm nay. Ban đầu, Tống Ngọc Lan nghĩ rằng mình đã trải qua nhiều lần quân huấn từ kiếp trước, chắc sẽ không còn hứng thú nữa. Nhưng khi buổi huấn luyện bắt đầu, không khí tập thể đã cuốn cô vào, làm cho cô hăng hái hô vang những khẩu hiệu mạnh mẽ.
Hôm nay mệt hơn so với những ngày trước, đã có mấy bạn nữ không chịu nổi mà ngất xỉu vì say nắng. Huấn luyện viên Hồ Ba thành thạo mở chai hoắc hương chính khí và đưa cho các bạn ngất xỉu.
Tống Ngọc Lan vốn nghĩ mình yếu đuối, nhưng không ngờ ngoài việc cảm thấy nóng thì cô vẫn chịu đựng được cường độ tập luyện.
Hai tuần trôi qua, những bạn có thể chất yếu hầu như ngày nào cũng có người ngất xỉu, nhưng dần về sau những tình huống này đã ít xảy ra hơn.
Tất nhiên, không phải ai cũng bị ngất xỉu. Vẫn có những người có thể lực vượt trội. Ví dụ như Tống Ngọc Lan và Tô Ngôn là hai nữ sinh duy nhất chưa từng ngất xỉu. Cả hai không chỉ thực hiện động tác đúng chuẩn mà còn có thể sánh ngang với bạn nam Hạ Vũ, cùng được chọn làm gương mặt tiêu biểu của lớp Toán 1.
Cả ba người nhờ vào phong độ xuất sắc đã trở thành biểu tượng của lớp. Mỗi khi diễu hành theo đội hình thì họ luôn đứng ở hàng đầu, dẫn dắt cả lớp tiến lên.
Không chỉ xuất sắc về kỹ năng mà vẻ ngoài của ba người cũng nổi bật, đặc biệt là Tống Ngọc Lan, người đứng ở vị trí trung tâm. Với nhan sắc rực rỡ đã khiến cô thu hút sự chú ý của nhiều huấn luyện viên.
Lúc đầy nghe thấy mọi người khen ngợi bạn gái của mình thì trong lòng Lục Trạch Dân liền thấy rất tự hào, ưỡn n.g.ự.c thẳng lực, cực kỳ đắc ý.
Nhưng khi nghe thấy có người định theo đuổi Tống Ngọc Lan sau khi kỳ quân huấn kết thúc, Lục Trạch Dân lập tức ngắt lời họ, không khách sáo mà tăng thêm 20 vòng chạy cho mỗi huấn luyện viên.
Giữa trưa, Lý Vũ từ ban công bước vào phòng và càu nhàu: “Sao giữa trưa thế này mà các huấn luyện viên vẫn chưa nghỉ trưa?”
Tống Ngọc Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tất cả các huấn luyện viên đang chạy hùng hục trên sân, còn Lục Trạch Dân thì cầm đồng hồ bấm giờ đứng thẳng tại trung tâm sân để giám sát bọn họ.
“Ê, các cậu, mình có tin vui đây!” Cửa phòng bị đẩy mạnh ra thì Tần Đa Nhạc đã hớn hở nói.
“Chúng ta đã huấn luyện được nửa tháng rồi, mình vừa nghe nói mai sẽ được nghỉ hai ngày để xả hơi!”
“Thật à?” Ôn Tình và Lý Vũ nhảy bật dậy, ánh mắt đầy mong đợi.
Khương Nam liếc nhìn Tống Ngọc Lan rồi hỏi nhỏ: “Cậu không nghe ngóng được gì à?”
Tống Ngọc Lan khẽ lắc đầu. Trong suốt khoảng thời gian này, cô và Lục Trạch Dân chỉ gặp nhau trên sân huấn luyện, chưa bao giờ có thời gian riêng tư, nên cô không biết được mấy tin vỉa hè này.