Sau 30 phút tập luyện, đến 10 giờ rưỡi, sinh viên được nghỉ để ăn trưa và trở về phòng nghỉ ngơi trong ba tiếng. Đến ba giờ chiều sẽ tiếp tục buổi huấn luyện.
Bữa trưa do quân đội chuẩn bị, mỗi người đều có khẩu phần riêng, nếu không đủ thì có thể lấy thêm.
Tống Ngọc Lan và Khương Nam nhanh chóng gặp nhau. Gương mặt của Khương Nam đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm trên trán, kéo Tống Ngọc Lan lại gần và dùng ánh mắt thắc mắc nhìn về phía bóng lưng thẳng tắp đứng dưới lá cờ đỏ.
Tống Ngọc Lan giơ tay lên tỏ vẻ không biết, nhún vai ra hiệu cô cũng đang tự hỏi đây. Làm sao mà người yêu của cô lại đột nhiên trở thành tổng huấn luyện viên ở đây được?
“Đi nhanh lên, không là sẽ hết đồ ăn đấy!” Ôn Tình từ phía trước gọi với lại.
Hai người lập tức chạy theo.
Sáng nay dậy quá sớm, khi Tống Ngọc Lan về lại ký túc xá thì chỉ còn Tô Ngôn đang nằm trong phòng.
Tô Ngôn đã tháo áo khoác rằn ri, đắp lên bụng và bắt đầu nghỉ ngơi.
Tống Ngọc Lan cảm thấy cơ thể mình dính dớp, cô lấy chậu đi vào khu rửa mặt, dùng khăn ướt lau qua người.
Cô cởi áo lót đen ra. Cơ thể này phát triển quá tốt, trước đây cô mặc thêm áo lót đen để cố định vòng ngực. Bây giờ chỉ mặc áo n.g.ự.c không khiến cô cảm thấy không an toàn lắm.
Tuy nhiên, buổi chiều chắc chắn sẽ còn nóng hơn buổi sáng, nếu mặc thêm áo lót thì khả năng bị sốc nhiệt rất cao.
Tống Ngọc Lan giặt sạch áo lót đen, phơi ngoài ban công, lúc này các bạn cùng phòng cũng lần lượt quay về.
Dương Chiêu Đệ vừa về đã leo lên giường tiếp tục đọc sách.
Tống Ngọc Lan nhận thấy môi của Dương Chiêu Đệ dường như tái nhợt bất thường, cô quan tâm hỏi: “Chiêu Đệ, chiều nay huấn luyện sẽ rất mệt đấy, cậu không nghỉ ngơi một chút à?”
Dương Chiêu Đệ ngước lên, đôi mắt nhỏ sau lớp kính dày khẽ liếc nhìn Tống Ngọc Lan rồi lắc đầu: “Mình không mệt.”
Thấy Dương Chiêu Đệ nói vậy thì Tống Ngọc Lan không nói thêm gì nữa. Cô leo lên giường, học theo Tô Ngôn dùng áo khoác đắp bụng và chìm vào giấc ngủ.
Buổi huấn luyện chiều khá đơn giản, chủ yếu là tập xoay phải, xoay trái và đi đều bước.
Nhưng nếu nói phức tạp thì thật khó tin rằng lại có sinh viên Thanh Hoa không phân biệt nổi phải trái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-171.html.]
Lần thứ sáu, Tống Ngọc Lan và một nam sinh trong lớp cùng quay về một hướng, cả hai nhìn nhau. Cô nhắc nhở một cách thân thiện: “Bạn học Lưu, bạn cầm đũa bằng tay nào? Hình như bạn quay nhầm rồi.”
“Thật không? Mình cầm đũa bằng tay này mà, đâu có nhầm.” Nam sinh ngượng ngùng giơ tay trái lên chỉ vào Tống Ngọc Lan. “Hình như là bạn quay sai thì đúng hơn.”
Tống Ngọc Lan không nói gì, mỉm cười rồi chỉ cho bạn học Lưu nhìn những người xung quanh xem họ có giống mình không.
Nam sinh kia lập tức nhận ra, giọng nói run lên: “Là… mình sai rồi.”
Đứng cạnh Tống Ngọc Lan đã khiến anh ấy căng thẳng lắm rồi, giờ còn bị nhắc nhở trước mặt mọi người nữa, xấu hổ quá!
Nhưng càng căng thẳng thì lại càng dễ mắc sai lầm. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm hương tóc của Tống Ngọc Lan phất qua mũi của bạn học Lưu, khiến anh ấy chảy m.á.u mũi và ngất xỉu.
Tống Ngọc Lan bị sự cố bất ngờ làm giật mình, cô vội vàng định đỡ lấy bạn học Lưu, nhưng đã có một bóng người ôm lấy người nhanh hơn cô.
“Bạn học!”
Mùi hương tươi mát tỏa ra từ trên người đàn ông kia làm dịu lại trái tim đang rối bời của Tống Ngọc Lan.
“Bạn cầm mũ của cậu ấy giúp tôi và cùng tôi đi tới phòng y tế.” Đó là lời giải thích của Lục Trạch Dân khi anh gọi tên Tống Ngọc Lan. Đơn giản chỉ là tình cờ, anh không cố ý gọi cô, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Tống Ngọc Lan gật đầu, nhặt chiếc mũ của bạn học Lưu lên và nhìn về phía huấn luyện viên Hồ Ba. Tổng huấn luyện viên đã lên tiếng nên đương nhiên là Hồ Ba không dám từ chối. “Nghỉ ngơi tại chỗ ba phút! Bạn đi cùng tổng huấn luyện viên nhé” Hồ Ba nói.
Tống Ngọc Lan chạy nhanh theo bước chân của Lục Trạch Dân, người đã dẫn đầu ra khỏi đám đông.
Tại phòng y tế, bác sĩ kiểm tra tình trạng của bạn học Lưu xong và nhanh chóng kết luận: “Chỉ là do trời quá nóng và thiếu nước nên cậu ấy bị say nắng. Uống một chai nước thuốc hoắc hương chính khí và nghỉ ngơi một lát là sẽ ổn.”
Lục Trạch Dân cho phép bạn học Lưu nghỉ ngơi một giờ rồi quay lại huấn luyện.
Sau khi sắp xếp xong, anh liền đưa Tống Ngọc Lan ra khỏi phòng y tế. Khi đi ngang qua một góc khuất, anh liền kéo cô vào bên dưới một tán cây rậm rạp.
Lục Trạch Dân đứng cách Tống Ngọc Lan một mét, mặc dù nơi này không có camera giám sát nhưng vẫn cần để ý một chút. Trong đôi mắt đào hoa của Lục Trạch Dân tất cả đều là hình ảnh của Tống Ngọc Lan.
Anh đã cố nén nỗi nhớ suốt bao ngày qua. Một ngày trước khi trường Thanh Hoa khai giảng thì anh đã đến Bắc Kinh rồi. Nếu không phải vì muốn tạo bất ngờ cho cô thì anh đã sớm đến trường để tìm cô rồi.
Tiếng ve kêu vang, gió thu nhè nhẹ thổi qua, không gian trở nên yên tĩnh lạ thường. Cả hai đứng đó, không ai lên tiếng trước.