Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:27:45
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Khương Nam bước ra thì mắt cô ấy có chút đỏ.

Tống Ngọc Lan ôm nhẹ lấy vai bạn thân: “Nhớ nhà à?”

Khương Nam gật đầu. Đây là lần đầu tiên cô ấy rời xa ông bà lâu như vậy. Bình thường cô ấy không để lộ nhiều cảm xúc, nhưng khi nghe bà ngoại hỏi thăm thì mắt cô ấy không khỏi rưng rưng.

“Huấn luyện quân sự xong là đến quốc khánh. Lúc đó chúng mình có thể về thăm ông bà” Tống Ngọc Lan an ủi.

Khương Nam gật đầu: “Ừ.”

Hai người lên xe buýt về Thập Sát Hải, đến nơi cũng đã ba giờ chiều.

Tống Ngọc Lan ghé qua chi nhánh ngân hàng công thương để gặp giám đốc Uông và gửi ba vạn tiền thưởng sáng nay vào sổ tiết kiệm. Cô cũng nói với giám đốc Uông rằng mình đang tìm một mặt bằng để kinh doanh nhỏ.

Giám đốc Uống tưởng tượng ra số tiền mà cô có thể gửi vào tài khoản ngân hàng nếu mở cửa hàng trên địa bàn của ông, trong đầu đã thấy viễn cảnh thăng chức vào cuối năm. Giám đốc Uông lập tức hứa sẽ chú ý tìm kiếm mặt bằng phù hợp.

Sau đó, Tống Ngọc Lan ghé qua tứ hợp viện xem tiến độ thi công của Thẩm Lượng. Trong vòng một ngày, tất cả vật liệu đã được nhập đầy đủ.

Thẩm Lượng đảm bảo rằng sau khi khóa huấn luyện quân sự của cô kết thúc thì công việc sẽ hoàn thành.

Thấy mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch, thậm chí Thẩm Lượng còn chọn vật liệu tốt hơn những gì cô yêu cầu, Tống Ngọc Lan càng thêm yên tâm hơn.

Khi trở về nhà nghỉ, Tống Ngọc Cảnh đã đi học, chỉ còn lại bà nội Tống đang ngồi khâu đế giày. Kích cỡ giày rõ ràng là để làm cho Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan xót xa, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương của bà: “Bà ơi, bà phải chăm sóc mắt mình nữa chứ.”

Bà nội vỗ nhẹ vào tay cô, cười đáp: “Bà chỉ làm khi rảnh thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến mắt đâu. Không thì bà buồn lắm. Cơm nước cũng ăn ở nhà ăn của nhà khách rồi, rảnh tay không biết làm gì.”

Tống Ngọc Lan nhìn quanh, thấy nhà khách không có ti vi.

Cô liền kéo bà nội và Khương Nam ra chợ gần đó để tìm xem có mua được một chiếc máy ghi âm hay không, thuận tiện đi xem xe đạp luôn.

Đi dạo hai tiếng thì bọn họ mới chọn được một chiếc máy ghi âm loại nhỏ, chỉ cần lắp pin vào là có thể dùng.

Xe đạp thì lại có rất ít người bán. Trên đường đi, bọn họ chỉ tìm thấy một cửa hàng xe đạp, giá cả vừa đắt mà nhân viên lại không thân thiện.

Mua xe đạp mới vừa đắt đỏ lại dễ bị mất trộm, vậy nên hai người quyết định chờ huấn luyện quân sự xong thì sẽ tìm mua xe đạp cũ.

Trở về nhà khách, đợi Tống Ngọc Cảnh về nhà thì Tống Ngọc Lan liền hỏi cậu về tình hình học tập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-168.html.]

Tống Ngọc Cảnh vui vẻ trả lời: “Em thích trường mới lắm!”

Dù cậu bé lớn tuổi rồi mới đi học, nhưng giáo viên và các bạn học trong trường không hề có thái độ kỳ thị cậu.

Điều này khiến Tống Ngọc Lan rất yên tâm.

Mãi đến 8 giờ tối thì Tống Ngọc Lan và Khương Nam mới trở lại ký túc xá.

Lúc này, ký túc xá không còn ai. Ôn Tình, Lý Vũ và Tần Đa Nhạc đều là người địa phương, chắc chắn họ đã về nhà để chào tạm biệt gia đình rồi.

Còn về phần Dương Chiêu Đệ, không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn cô ấy vẫn đang ở trong thư viện.

Trước giờ tắt đèn thì các cô gái mới lần lượt trở về ký túc xá.

Lý Vũ đưa cho mỗi người trong phòng một tuýp kem chống nắng, cười nói: “Mẹ mình làm trong ngành xuất nhập khẩu, mẹ mình bảo chúng ta phải dùng cái này để sau một tháng quân sự không bị đen da.”

Tần Đa Nhạc kinh ngạc kêu lên: “Cái này mình thấy ở trung tâm thương mại rồi, phải tầm hai mươi đồng một tuýp đấy!”

Lý Vũ vội xua tay: “Không, mẹ mình lấy trực tiếp từ nhà sản xuất nên giá chỉ có vài đồng thôi.”

Tống Ngọc Lan nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ không ngờ Lý Vũ lại là một tiểu thư nhà giàu ẩn danh.

Dương Chiêu Đệ nhẹ nhàng đẩy gọng kính dày cộp trên mũi, lắc đầu: “Da mình vốn đã đen rồi, có đen thêm nữa cũng không sao, nhưng cảm ơn cậu.”

Lý Vũ hơi ngại ngùng thu lại tuýp kem chống nắng.

Tống Ngọc Lan mở hộp vịt quay cô mua trên đường về: “Chỗ mình bán món vịt quay nổi tiếng lắm. Mình với Khương Nam mua hai con về để mời mọi người ăn khuya, coi như là bữa tiệc “bung xõa” cuối cùng trước kỳ quân sự.”

Tần Đa Nhạc reo lên: “Bữa “bung xõa” hả? Nghe thích đó!” Cô ấy lấy từ túi ra mấy cái bát dễ thương: “Mình hay sưu tầm các kiểu dáng bát, mỗi người các cậu chọn một cái nhé!”

Ôn Tình cũng lôi ra một quyển sổ tay dày: “Nhà mình buôn văn phòng phẩm, loại sổ dày này không có bán ngoài thị trường đâu. Mình đã nhờ bố tìm bằng được, để chúng ta dùng ghi chép trong suốt những năm học đại học.”

Khương Nam nâng quyển sổ lên, trầm trồ: “Sổ dày thật! Giấy cũng tốt lắm”. Ngày thường ông Khương thích viết thư pháp nên Khương Nam cũng có biết một chút, lập tức nhận ra Ôn Tình đã rất có tâm khi chuẩn bị món quà này.

Dương Chiêu Đệ ngồi yên trên giường, không nói gì và từ chối tất cả các món quà, ngoại trừ cái bát của Tần Đa Nhạc.

Lý Vũ và Ôn Tình chủ yếu muốn xây dựng mối quan hệ tốt với các bạn cùng phòng, bởi vì sau này ai cũng sẽ bước chân vào xã hội. Thái độ thờ ơ của Dương Chiêu Đệ khiến hai cô ấy hơi ngượng ngùng.

Chỉ có Tống Ngọc Lan và Khương Nam coi như không có gì xảy ra, hai người ung dung xé vịt quay, lịch sự mời Dương Chiêu Đệ ăn thử, nhưng bị từ chối, sau đó liền quay sang mời những người khác.

Loading...