Buổi trưa hôm đó, sau khi tiễn đoàn khách đi, Tống Ngọc Lan mới quay về ký túc xá, giải thích vài lời với bạn bè rồi nhanh chóng leo lên giường nghỉ ngơi.
Buổi sáng quả thật đã làm cô kiệt sức.
Suốt cả buổi sáng và cả giờ nghỉ trưa, Dương Chiêu Đệ vẫn ở trong thư viện, chưa về.
Tần Đa Nhạc đã quá quen thuộc với điều này, cô ấy nói: “Chiêu Đệ lúc nào cũng vậy, khuyên bao nhiêu lần cũng không nghe, nếu không thì cũng chẳng đến mức cận hơn 7 độ như thế.”
“Cho nên không cần để ý đến cậu ấy, việc trực nhật của cậu ấy cứ để tớ lo” Tần Đa Nhạc nói, cười cười.
Nghe vậy, mọi người cũng không hỏi thêm gì nữa.
Buổi chiều trước giờ học, cô giáo Tống Nhu phải ra mặt để giải tán đám nam sinh đang vây quanh Tống Ngọc Lan.
“Các em, còn tận 5 năm học đại học nữa, không cần phải gấp gáp trong một ngày. Hãy để cho các bạn nữ trong lớp có chút không gian riêng tư.”
Lời nói của cô ấy không chỉ đích danh ai, nhưng mọi người đều hiểu cô giáo đang nói đến việc đám nam sinh tò mò muốn gặp Tống Ngọc Lan.
Một số bạn nam đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng cũng có nhiều người bật cười trêu đùa lẫn nhau.
Trong tiếng cười ồn ào, ánh mắt của nhiều người tập trung vào Tống Ngọc Lan, lúc này cô đang ngồi gần cửa sổ. Dưới ánh nắng, làn da trắng muốt của cô dường như đang phát sáng.
Thực ra Tô Ngôn ngồi bên cạnh cũng không hề kém cạnh về nhan sắc. Tô Ngôn có làn da rám nắng khỏe khoắn, mang vẻ đẹp cá tính và mạnh mẽ. Tuy nhiên, khi so sánh với vẻ đẹp tinh khôi như phát sáng của Tống Ngọc Lan thì mọi người đều dễ dàng bị thu hút bởi ánh hào quang của cô hơn.
Thấy ánh nắng chiếu vào Tống Ngọc Lan bị che khuất bởi đám đông, cô giáo Tống Nhu nhẹ ho khẽ: “Nếu các em không nghe lời thì cô sẽ báo với giáo viên hướng dẫn của các em đấy.”
Nghe vậy, đám đông lập tức tản ra nhanh chóng.
Cái tên “Tống Ngọc Lan” nhờ vào sự “quảng cáo” của đàn anh Trương Dương mà đã nhanh chóng lan rộng khắp các khoa, khiến cả các sinh viên khóa trên cũng biết đến cô.
Tống Nhu lắc đầu cười nhẹ, ánh mắt nhìn Tống Ngọc Lan đầy hài lòng. Cô ấy vui mừng khi thấy Tống Ngọc Lan không bị ảnh hưởng bởi sự chú ý đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-167.html.]
“Được rồi, các em ngồi xuống đi. Cô có một thông báo quan trọng. Buổi chiều và tối hôm nay sẽ không có tiết học. Trường tổ chức khóa huấn luyện quân sự cho tân sinh viên. Toàn bộ vật dụng cần thiết sẽ được cấp phát bởi đơn vị quân đội... Cô chỉ nhắc nhở các em một điều cuối cùng: Các em là khóa sinh viên đầu tiên đi tới chỗ quân đội chính quy tham gia quân huấn, phải hành động theo mệnh lệnh và đừng làm mất mặt trường đại học Thanh Hoa của chúng ta!”
Các tân sinh viên đều ngoan ngoãn nghe lời, và tích cực hưởng ứng thông báo của cô Tống Nhu.
Trường cho tân sinh viên nguyên một buổi chiều và buổi tối để nghỉ ngơi.
Tống Ngọc Lan vốn nghĩ rằng sẽ bắt đầu huấn luyện ngay từ ngày đầu nhập học, nhưng hôm nay có thời gian rảnh, cô liền quyết định trở về Thập Sát Hải thăm bà nội và Tống Ngọc Cảnh.
Khương Nam không có việc gì làm nên cũng đi theo cô.
Trước khi về, Tống Ngọc Lan ghé qua buồng điện thoại trong trường để gọi cho Đào Tử, biết được rằng cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên đã bắt đầu nhập hàng, dự kiến trong vòng một tuần nữa có thể chính thức khai trương.
Tống Ngọc Lan nói vài câu với Đào Tử, cũng dặn cô ấy rằng mình sẽ phải tham gia khóa huấn luyện quân sự kéo dài một tháng, nên không thể có mặt trong ngày khai trương.
Đào Tử đã chuẩn bị tinh thần từ trước, hơn nữa còn có Dương Lệnh thường xuyên qua lại Bằng Thành để giúp đỡ nên cô ấy cũng không quá lo lắng. Cô ấy dặn dò Tống Ngọc Lan hãy học hành chăm chỉ, còn chuyện cửa hàng đã có cô ấy, Tống Đại Cường và Lưu Xuân lo liệu.
Cúp máy, Tống Ngọc Lan suy nghĩ một lát rồi lấy ra mảnh giấy nhỏ kẹp trong ngăn cặp của mình ra. Đó là mảnh giấy ghi số điện thoại của Lục Trạch Dân, được anh kẹp trong quyển sổ tiết kiệm.
Nghĩ đến việc mình đã tới Thanh Hoa, cô cảm thấy cần gọi điện để báo bình an cho anh, hoàn toàn không phải vì cô nhớ anh đâu.
Sau khi bấm số, đầu dây bên kia đổ chuông một lúc lâu mà không có ai nhấc máy.
Chỉ đến khi Tống Ngọc Lan định gác máy thì mới có người trả lời.
Một giọng nữ vang lên qua điện thoại: “Alo, chào cô. Cô tìm ai vậy?”
“Chào chị, tôi tìm Lục Trạch Dân” Tống Ngọc Lan nhanh chóng đáp.
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi tiếp tục trả lời: “Xin lỗi, Lục doanh trưởng đang đi làm nhiệm vụ rồi. Cô là ai? Khi anh ấy về tôi sẽ nhắn lại.”
Nghe vậy, Tống Ngọc Lan chỉ nói lời cảm ơn rồi gác máy.
Bên cạnh cô, Khương Nam vẫn đang nói chuyện điện thoại với bà ngoại mình để báo bình an. Tống Ngọc Lan rút thẻ điện thoại ra, nhường chỗ cho người khác và bước ra ngoài chờ Khương Nam.