Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:27:41
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phỏng vấn hoàn thành đúng 9 giờ 30.

Cô giáo Tống nhờ các thầy cô khác tiếp đón khách, còn mình thì nhanh chóng dẫn Tống Ngọc Lan đến buổi phát biểu của tân sinh viên.

Hai phóng viên xin phép được chụp vài bức ảnh của Tống Ngọc Lan trong lúc cô đang phát biểu.

Thế là, thay vì chỉ có Tống Ngọc Lan và cô Tống bước ra từ văn phòng thì còn có cả đoàn người từ Sở Giáo dục, các phóng viên, cùng các thầy cô đi theo.

Lúc này, trên hành lang, dù chỉ là một sinh viên nhưng trong bầu không khí đầy sức mạnh này, Tống Ngọc Lan vẫn toát lên khí chất không hề thua kém ai.

Nhiều sinh viên ngồi ở hàng ghế sau chứng kiến cảnh tượng đó thì trong lòng đầy tò mò: “Bạn sinh viên đi đầu là ai nhỉ?”

Lúc đó, ở hậu trường, sinh viên đại diện khóa trên là Trương Dương đang chăm chú ôn bài phát biểu của mình, đẩy gọng kính lên cao và lẩm nhẩm những đoạn cần ghi nhớ.

Bỗng có tiếng động làm gián đoạn việc ôn tập của anh ấy. Cô giáo Tống đưa Tống Ngọc Lan vào hậu trường.

Trương Dương nhìn thấy Tống Ngọc Lan thì trong mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên. Anh ấy không ngờ rằng đại diện tân sinh viên năm nay lại chính là cô.

Anh ấy vội đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng đã hơi nhăn và quần tây đen. Lúc này Trương Dương cảm thấy hơi hối tiếc, lẽ ra anh ấy nên nghe lời khuyên của bạn cùng phòng, dùng nước nóng để ủi phẳng quần áo.

Cô giáo Tống dặn dò Tống Ngọc Lan vài điều, sau đó mới nhận ra Tống Ngọc Lan không mang theo bài phát biểu. “Em không mang bài phát biểu sao?”

Tống Ngọc Lan vội giải thích: “Cô Tống, đừng lo ạ. Em đã thuộc rồi, em sẽ phát biểu mà không cần giấy.”

Cô giáo Tống kiểm tra lần cuối để chắc chắn rằng mọi thứ ổn, rồi mới rời khỏi hậu trường.

Trương Dương lo lắng nuốt nước bọt, quay sang chào hỏi: “Chào em, Tống học muội, chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Tống Ngọc Lan nhận ra đây là anh chàng cao gầy mà cô đã gặp hôm đăng ký nhập học, cô nhẹ nhàng gật đầu chào: “Chào học trưởng.” Nhìn thấy anh ấy đang cầm tờ bài phát biểu trên tay, cô hỏi tiếp: “Anh là đại diện sinh viên khóa trên sao?”

Trương Dương không được tự nhiên mà đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, gật đầu đáp: “Ừm.”

Không khí ở hậu trường trở nên im lặng, may thay giáo viên đã gọi tên Trương Dương để anh lên phát biểu. Trương Dương chỉ tay về phía sân khấu, nói với Tống Ngọc Lan: “Tôi ra ngoài trước, học muội cố lên nhé!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-166.html.]

Trương Dương bước lên sân khấu, bắt đầu bài diễn văn của mình. Tống Ngọc Lan ngồi bên dưới lắng nghe chăm chú và thỉnh thoảng mỉm cười. Cô thầm nghĩ: Đại học Thanh Hoa quả thật là nơi hội tụ của những nhân tài xuất chúng.

Cuối cùng cũng đến lượt cô. Tống Ngọc Lan hít một hơi thật sâu rồi bước lên bục giảng. Ngay khi cô bước ra thì cả hội trường vỗ tay rầm rộ.

Khương Nam và Tần Đa Nhạc phấn khích vẫy tay chào cô từ xa, nhưng giọng nói của họ nhanh chóng bị lấn át bởi những tiếng xì xào xung quanh khi mọi người đều chú ý đến Tống Ngọc Lan.

Khi Tống Ngọc Lan tiến đến micro và giơ tay ra hiệu thì tiếng nói chuyện mới dần nhỏ lại.

Cô bắt đầu bài phát biểu của mình bằng một câu chuyện cười, từ đó dẫn dắt mọi người theo mạch của bài nói.

Hai phóng viên nam và nữ, trao đổi với nhau rồi quyết định không chỉ chụp ảnh mà còn bật máy quay ghi lại toàn bộ bài diễn thuyết.

Kết thúc bài phát biểu, Tống Ngọc Lan nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ và tiếng khen ngợi từ bạn bè. Cô mỉm cười nhẹ nhàng chào mọi người rồi rời khỏi sân khấu, trong lòng tràn đầy cảm giác thành công.

Khi trở lại hậu trường, Trương Dương đã hoàn thành phần phát biểu trước đó rồi nhưng vẫn chưa rời đi.

Tống Ngọc Lan nhìn Trương Dương gật đầu chào rồi định rời khỏi để đi tìm Khương Nam.

Nhìn thoáng qua, cô thấy Trương Dương cũng đi theo mình, dường như anh ấy có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng. Cô dừng bước quay lại nhìn hỏi:

“Anh đang đợi tôi à?”

Tống Ngọc Lan không muốn tự mình đa tình, nhưng rõ ràng là sau khi kết thúc bài phát biểu rồi mà Trương Dương vẫn ở lại hậu trường, mà lúc này ở đây chỉ còn cô và anh ấy.

Trương Dương gật đầu, đáp: “Chào em, Tống học muội. Anh chưa chính thức giới thiệu với em, anh tên là Trương Dương, sinh viên năm hai khoa kiến trúc.”

Tống Ngọc Lan chỉ tay về phía sân khấu: “Em vừa nghe thầy giáo nhắc tên anh rồi, Trương Dương học trưởng.”

Mặt Trương Dương đỏ ửng, anh ấy định nói thêm gì đó thì cô giáo Tống đột nhiên xuất hiện: “Phóng viên bảo cần chụp thêm vài tấm ảnh của em trong khuôn viên trường.”

Tống Ngọc Lan gật đầu với Trương Dương rồi đi theo cô giáo Tống đi ra ngoài. Trương Dương đứng nhìn theo cô, bực bội đ.ấ.m nhẹ vào đầu mình. Đây là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy mình ăn nói vụng về đến thế.

Tống Ngọc Lan cùng cô giáo Tống đi gặp hai phóng viên, họ yêu cầu cô đi bộ quanh khuôn viên trường để chụp ảnh từ các góc độ khác nhau.

Sau khi hoàn thành việc chụp ảnh thì đã là 11 giờ trưa. Tống Ngọc Lan lại theo cô giáo Tống tiếp đón đoàn khách rồi cùng đi ăn trưa tại căng-tin.

Loading...