Rửa mặt xong, Tống Ngọc Lan và Khương Nam cầm hộp cơm chuẩn bị đi mua bữa sáng. “Có cần tụi tớ mua giúp không?” Tống Ngọc Lan hỏi.
Tần Đa Nhạc không khách sáo đưa hộp cơm của mình ra: “Thế thì làm phiền hai cậu nhé. Ngày mai tớ sẽ mua giúp các cậu.”
Lý Vũ và Ôn Tình cũng thẳng thắn đưa hộp cơm cho hai người: “Từ giờ cứ phân công thay nhau mua, như vậy cũng tiết kiệm được thời gian. Ngày kia đến lượt bọn tớ.”
Khương Nam nhìn về phía giường của Dương Chiêu Đệ: “Dương Chiêu Đệ đâu rồi?”
Tần Đa Nhạc bấm nút dừng máy ghi âm: “Chắc cậu ấy đi thư viện rồi. Đừng lo, chắc chắn cậu ấy đã ăn sáng rồi.”
Sau khi ăn sáng, Tống Ngọc Lan thay bộ đồ mà cô giáo Tống chuẩn bị sẵn. Áo và váy hơi rộng nên Tần Đa Nhạc đã lấy từ tủ quần áo của mình một chiếc thắt lưng màu đen thắt lại giúp Tống Ngọc Lan: “Chắc cô giáo không nghĩ là cậu mặc đồ thể thao mà eo lại thon như vậy!”
Lý Vũ thì dùng kẹp tóc đen, nhúng qua nước và kẹp những sợi tóc lòa xòa trên trán của Tống Ngọc Lan lại, trong khi Ôn Tình đứng bên cạnh trầm trồ: “Wow, Tống Ngọc Lan, sao mình cảm thấy khi cậu buộc tóc lên trông còn đẹp hơn nữa nhỉ!”
Chưa kịp để Tống Ngọc Lan đáp lời thì đã có một bạn học cùng khoa toán gõ cửa phòng 402.
“Tống Ngọc Lan, vừa rồi tớ gặp cô giáo ở dưới lầu, cô ấy nói cần gặp cậu, bảo cậu xuống dưới một chút.”
“Được rồi, mình xuống ngay. Cảm ơn cậu nhé.”
Tống Ngọc Lan nghĩ rằng cô Tống gọi mình xuống là để bàn về bài phát biểu, nhưng không ngờ là có người từ sở giáo dục tỉnh Hồ Nam và đài truyền hình đến tìm cô.
Vì Tống Ngọc Lan đã đỗ thủ khoa tỉnh Hồ Nam nên sở giáo dục tỉnh đã chuẩn bị một phần thưởng cho cô. Chỉ tiếc là thời ấy thông tin chưa phát triển, sở giáo dục không thể liên lạc được với Tống Ngọc Lan. Họ đã đến thôn Kim Trúc tìm cô, cũng như chờ đợi ở trường trung học số một một thời gian dài nhưng vẫn không có tin tức. Sau khi biết cô đã chọn đại học Thanh Hoa, họ quyết định cử đại diện đến trường trao học bổng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-165.html.]
Cùng lúc đó, đài truyền hình cũng đến phỏng vấn Tống Ngọc Lan.
Cô giáo Tống thấy còn sớm, mới có 8 giờ, trong khi buổi phát biểu của Tống Ngọc Lan ít nhất phải đến 9 giờ rưỡi mới diễn ra, nên đã đưa cô và nhóm người từ sở giáo dục vào văn phòng trò chuyện.
Sở Giáo dục không ngớt lời khen ngợi Tống Ngọc Lan, đồng thời còn đề cập rằng năm nay số lượng học sinh của trường trung học số một trúng tuyển đã tăng gấp đôi so với các năm trước.
Họ lấy ra giấy khen cùng số tiền thưởng đã chuẩn bị từ trước và trao cho Tống Ngọc Lan.
Khi biết sở giáo dục tỉnh Hồ Nam đến để trao thưởng, cầm trong tay 3 vạn, Tống Ngọc Lan cười tươi hơn bao giờ hết. Mặc dù đại học Thanh Hoa đã trao cho cô mười vạn học bổng trước đó, nhưng lúc đó cô không ngạc nhiên nhiều vì đã biết với thành tích nổi bật của mình thì chắc chắn Thanh Hoa sẽ ghi nhận. Còn phần thưởng từ sở giáo dục thì lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Hai phóng viên từ đài truyền hình đã nghe danh về vẻ đẹp nổi bật của Tống Ngọc Lan từ trường trung học số một, nhưng khi trực tiếp gặp mặt thì họ vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
Thiếu nữ trước mắt còn đẹp hơn cả những diễn viên họ từng thấy trên màn ảnh nhỏ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, kết hợp với chân váy đen cổ điển, thắt lưng tinh tế làm nổi bật vòng eo thon gọn, dáng vẻ thanh thoát, cuốn hút.
Nếu không phải Tống Ngọc Lan là một sinh viên xuất sắc của đại học Thanh Hoa thì chắc chắn hai phóng viên sẽ không ngần ngại mời cô tham gia ngành giải trí. Với sắc đẹp tự nhiên và khí chất phi phàm như vậy, nếu cô trở thành gương mặt của đài thì chắc chắn sẽ thu hút nhiều khán giả, giúp tỉ lệ người xem tăng vọt.
Tuy nhiên, điều đáng giá nhất ở Tống Ngọc Lan không phải là nhan sắc. Hai phóng viên tin rằng với tài năng và trí tuệ của cô thì tương lai chắc chắn sẽ đạt được những thành tựu lớn lao trong lĩnh vực học tập và nghiên cứu, nên việc để cô phát triển theo hướng học thuật mới là điều đúng đắn.
Trong buổi quay phim này, hai phóng viên đã làm việc rất nghiêm túc. Phóng viên nam chuẩn bị sẵn sàng, ghi chú câu hỏi trước để Tống Ngọc Lan có thời gian suy nghĩ. Phóng viên nữ thì lấy ra hộp phấn và son môi, nói: “Bạn học Tống, lên truyền hình cần trang điểm một chút để gương mặt trông có sức sống hơn.”
Tống Ngọc Lan để phóng viên nữ chỉnh sửa diện mạo giúp mình. Sau khi trang điểm xong, cô cảm nhận rõ sự ngỡ ngàng của các thầy cô khác và cô giáo Tống khi nhìn mình.
Không có gương soi nên Tống Ngọc Lan không rõ diện mạo mình trông như thế nào, nhưng cô đoán chắc là không tệ nên cũng chẳng bận tâm nhiều.
Cô và nữ phóng viên ngồi trước máy quay, và nam phóng viên bắt đầu phỏng vấn. Những câu hỏi đều đã được trao đổi trước đó, nên cô trả lời rất trôi chảy.