Suốt quãng đường, Dương Chiêu Đệ chỉ chăm chăm đọc sách, chẳng nói chuyện gì với Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan thấy cô bạn vẫn chăm chú vào quyển sách dưới ánh đèn đường mờ nhạt mà không chịu dừng lại nghỉ thì chỉ biết lắc đầu. Đây đúng là điển hình của “mọt sách,” không khó hiểu khi mới 20 tuổi mà đã phải đeo cặp kính dày cộp như thế.
Tống Ngọc Lan định nhắc nhở vài câu, nhưng nghĩ lại rằng thói quen này có lẽ đã tồn tại nhiều năm, chắc người khác đã khuyên nhiều mà không thay đổi được.
Cô không thích làm thầy người khác nên đành im lặng.
Tống Ngọc Lan không hề hay biết rằng việc cô đăng ký nhập học buổi sáng đã làm dấy lên một cuộc bàn luận giữa các sinh viên khóa trên.
Thật ra sinh viên trường Thanh Hoa không bao giờ đánh giá người khác qua ngoại hình. Đây là nơi tụ họp của những học sinh ưu tú khắp cả nước, họ chỉ so tài về sự xuất sắc, chứ không quan tâm đến vẻ ngoài.
Chỉ trừ những người thực sự xinh đẹp, ví dụ như Tống Ngọc Lan.
Nam sinh cao gầy ở khu đăng ký buổi sáng là sinh viên năm nhất ngành kiến trúc, một ngành hiếm nữ sinh, lại càng hiếm nữ sinh xinh đẹp. Vì vậy, cả ngày anh ta chỉ loanh quanh hỏi Trương Kha về Tống Ngọc Lan.
Trương Kha trêu anh ta: “Trương Dương, cậu cùng họ Trương với tôi nhưng đừng mơ tôi sẽ tiết lộ chuyện riêng của cô ấy cho cậu. Sáng nay tôi thấy cậu tỏ ra thờ ơ, còn tưởng cậu không quan tâm đến con gái cơ đấy.”
Trương Dương bị Trương Kha trêu chọc liền cảm thấy ngượng ngùng, không nói thêm nữa. Dù sao Tống Ngọc Lan xinh đẹp thế, chẳng mấy chốc cô sẽ nổi tiếng thôi.
Ngành kiến trúc là một trong những ngành trọng điểm của Thanh Hoa, mà Trương Dương lại là thủ khoa toàn quốc năm ngoái, vốn đã rất được chú ý.
Cuộc trò chuyện của họ bị sinh viên các ngành khác nghe được liền lập tức thấy tò mò. Ai cũng muốn xem thử cô gái có thể khiến thủ khoa ngành kiến trúc động lòng trông như thế nào.
Tống Ngọc Lan và Dương Chiêu Đệ từ cửa sau của giảng đường bước vào. Họ thuộc nhóm sinh viên đến sớm nên lúc này trong lớp chỉ có lác đác vài người đang ôm sách đọc giống như Dương Chiêu Đệ, không ai chú ý đến hai người cả.
Năm nay chiều cao của Tống Ngọc Lan phát triển khá nhanh, chiều cao của cô đã vọt lên tới 1m70. Đây là giảng đường bậc thang, miễn là không ảnh hưởng đến việc học thì cô không ngần ngại chọn ngồi ở hàng ghế phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-162.html.]
Dương Chiêu Đệ liếc mắt thấy Tống Ngọc Lan dừng bước và ngồi xuống, lúc này mới từ từ đặt quyển sách đang cầm chặt trong tay xuống, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Cô ấy nhìn về phía Tống Ngọc Lan đang ngồi, sau đó lại dừng ánh mắt nơi chiếc bảng đen phía trước, rồi nói với Tống Ngọc Lan: “Xin lỗi nhé, mắt mình cận nên có lẽ phải ngồi hàng đầu mới nhìn rõ được.”
Tống Ngọc Lan nhẹ gật đầu, tỏ vẻ hiểu và đáp nhẹ nhàng: “Ừ, cậu cứ ngồi ở đâu thấy thoải mái là được.”
Nếu là Khương Nam thì có thể cô sẽ chiều theo ý bạn. Nhưng với Dương Chiêu Đệ, hai người hầu như rất ít nói chuyện, tổng cộng không quá 10 câu nên không thể gọi là thân thiết.
Dương Chiêu Đệ tiếp tục cầm sách và tiến đến ngồi ở hàng ghế đầu. Lúc này, hàng đầu cũng đã gần kín chỗ, những người đến sau chỉ có thể ngồi lùi về sau.
Như Tống Ngọc Lan ngồi ở phía sau vẫn còn khá trống trải, nhưng cô cũng không cảm thấy ngại ngùng. Sáng dậy sớm quá nên cô có chút mệt mỏi, liếc nhìn đồng hồ thấy còn hơn nửa tiếng nữa mới vào học, cô quyết định gục đầu xuống bàn để chợp mắt vài phút.
Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều sinh viên đổ vào giảng đường. Bầu không khí tĩnh lặng ban đầu dần trở nên náo nhiệt và ồn ào hơn.
Tống Ngọc Lan cảm thấy phía trước và phía sau mình đã có người ngồi, nhưng ghế bên cạnh vẫn còn trống.
Khi cô đang định ngẩng đầu lên xem xung quanh thì nghe thấy tiếng nói chuyện nhỏ từ phía trước: “Ai là Tống Ngọc Lan thế? Chẳng phải cô ấy cùng khoa với chúng ta sao? Khoa toán chỉ có mỗi lớp chúng ta thôi. Sao tôi chưa thấy cô ấy nhỉ?” Giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn vang rõ ràng vào tai cô.
Tống Ngọc Lan hơi ngạc nhiên, không hiểu sao lại có người hỏi về mình như vậy. Cô bắt đầu suy nghĩ xem liệu trước đây có từng gặp những bạn học này chưa, nhưng trong trí nhớ không hề có bất kỳ ký ức nào liên quan.
“Không biết nữa, chẳng phải nói là rất xinh đẹp sao? Nhưng tôi thấy mấy cô gái ngồi hàng đầu cũng đâu có xinh đến mức đó. Tôi đoán chắc là tin đồn thổi thôi.” Một giọng nam khác nói với vẻ khinh thường.
Không khí trước mặt im lặng hẳn, Tống Ngọc Lan cảm nhận được có người ngồi xuống cạnh mình, cô liền ngẩng đầu nhìn qua.
Ở trường trung học, nhờ mối quan hệ của Vu Cầm và nhà họ Khương mà Tống Ngọc Lan luôn trong trạng thái “nuôi thả”, giờ đây cô mới phải dần làm quen lại với việc sinh hoạt trong môi trường tập thể.
Cả ký túc xá chỉ có cô và Dương Chiêu Đệ học khoa toán, nên cô không quen biết với cô gái vừa ngồi xuống bên cạnh mình.
Cô gái mỉm cười, khẽ gật đầu chào Tống Ngọc Lan: “Chào cậu, mình là Tô Ngôn.”