Vừa tới cổng thì đã có hai nam sinh tiến lại gần, nhìn họ là biết ngay là sinh viên của Thanh Hoa. Một nam sinh cao gầy bước lên trước, lịch sự muốn xách giúp túi của Tống Ngọc Lan. Khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Tống Ngọc Lan thì trong mắt liền hiện lên sự kinh ngạc và ngưỡng mộ, nhưng tuyệt nhiên không có chút rụt rè hay kiêu căng nào.
Nam sinh còn lại cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy vẻ ngoài xinh đẹp của hai cô gái.
Đằng sau họ là một nữ sinh với vẻ ngoài duyên dáng bước tới, nở nụ cười thân thiện và giọng nói ấm áp vang lên: “Chào hai bạn, mình là Trương Kha, học ngành toán học. Hai bạn học ngành nào? Mình sẽ đưa các bạn đi đăng ký và làm thủ tục nhập học.”
Tống Ngọc Lan khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh niềm vui. Trong lòng cô thầm nghĩ: “Đúng là danh tiếng của Thanh Hoa không phải vô căn cứ. Quyết định học tại Thanh Hoa thực sự là một lựa chọn đúng đắn!”
Thanh Hoa không chỉ có đội ngũ giảng viên xuất sắc, mà mỗi sinh viên ở đây đều là những người tài giỏi, được chọn lọc kỹ càng. Họ đều rất tự tin và có năng lực tư duy mạnh mẽ.
Sự tự tin của những người ưu tú được thể hiện rõ ràng qua từng hành động và thái độ của họ.
Khi biết Tống Ngọc Lan học ngành toán học, Trương Kha càng tỏ ra thân thiện hơn. Thấy cả hai đều đi một mình không có người nhà đi cùng, cô ấy liền đích thân dẫn họ tới ký túc xá để làm thủ tục nhận phòng.
“Ký túc xá đã có sẵn giường, ngay cả khi Tống học muội không ở lại ký túc xá thường xuyên thì cũng có giường để nghỉ trưa hoặc những khi tối muộn không kịp về nhà.”
“Cảm ơn Trương học tỷ!” Tống Ngọc Lan và Khương Nam đồng thanh nói.
Trương Kha cũng không vì Khương Nam học ngành lịch sử mà lơ là cô ấy: “Hai ngành của các em đều là ngành có ít nữ sinh, nên khả năng lớn là ký túc xá của Khương Nam sẽ ở ngay cạnh ngành toán học thôi.”
Khương Nam mừng rỡ, cười tươi nói: “Thật sao? Vậy thì tuyệt quá!”
“Các em cùng đến từ một nơi, vào trường học cùng thời điểm, sau này khi bài vở trở nên nặng nề thì ký túc xá sẽ là nơi các em có thể gặp nhau để tâm sự. Nhà trường cũng sẽ sắp xếp cho những sinh viên tới từ cùng một khu vực ở gần nhau. Biết đâu may mắn thì các em còn được ở chung phòng nữa đấy.”
Trương Kha đoán không sai!
Khi Khương Nam nhìn thấy tên mình trên cửa ký túc xá thì cô ấy đã vui sướng hét lên, kéo Tống Ngọc Lan lại gần để cùng xem: “Ngọc Lan, nhìn kìa, tên của cậu và mình ở chung một phòng này!”
Tống Ngọc Lan mỉm cười: “Đúng là chúng ta có duyên thật đấy!”
Trương Kha đặt đồ của hai người trước cửa ký túc xá, vẫy tay chào tạm biệt, rồi nhanh chóng đi tiếp đón những sinh viên mới khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-160.html.]
Khương Nam nhìn theo bóng dáng năng động của Trương Kha, cảm thán: “Trương Kha học tỷ tốt thật đấy!”
Tống Ngọc Lan đẩy cửa phòng ký túc xá ra nói: “Không chỉ riêng Trương Kha học tỷ, mà cả Thanh Hoa cũng vậy. Thanh Hoa thực sự là một môi trường tuyệt vời.”
Thanh Hoa giống như một cánh cửa lớn, những người có thể bước vào đều không phải là kẻ tầm thường.
Trước khi vào Thanh Hoa, Tống Ngọc Lan vẫn còn có chút tự mãn, cho rằng việc đỗ vào ngôi trường danh tiếng này đã chứng minh được khả năng của mình.
Nhưng sau khi gặp những người như Trương Kha thì cô mới nhận ra họ đều tự tin, tươi sáng, không cần có thêm một cuộc đời thứ hai như cô. Họ mới thực sự là những người kiệt xuất!
Hai người chọn một giường tầng để ở. Tống Ngọc Lan biết mình sẽ không ở ký túc xá thường xuyên, nên cô chọn ngủ ở giường trên, mặc dù nó sẽ không tiện lên xuống.
Khương Nam thì ở giường dưới.
Hai người đến trường sớm hơn so với lịch nhập học. Sau khi đưa Tống Ngọc Cảnh đến trường, họ đã tranh thủ đến trường để làm thủ tục.
Trường đại học Thanh Hoa cách căn tứ hợp viện ở Thập Sát Hải khoảng 10 cây số. Ban đầu, bà nội Tống muốn đi cùng hai người, nhưng Tống Ngọc Lan lo bà sẽ khó tìm đường về nên đã từ chối.
Dọn dẹp xong xuôi mới chỉ 11 giờ trưa. Tống Ngọc Lan đề nghị cùng Khương Nam đi dạo quanh trường. Dù cô đã sống qua hai kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên cô được vào ngôi trường này. Cô không giấu nổi sự phấn khích khi không chỉ được tham quan mà còn được học tại đây.
“Trường Thanh Hoa đẹp thật đấy!” Khương Nam nói với cái miệng đầy bánh bao, giọng lúng búng, chỉ tay về phía các tòa nhà biểu tượng của Thanh Hoa.
Tống Ngọc Lan cũng nhai một miếng bánh bao to, gật đầu đồng ý.
Thanh Hoa rộng lớn đến nỗi hai người đi đến mỏi chân mà vẫn chưa đi hết được nửa trường. Khương Nam kéo Tống Ngọc Lan tìm một bậc thang để ngồi xuống, xoa bóp bắp chân mỏi nhừ của mình: “Trường này lớn hơn trường trung học của chúng ta ở huyện Ngọc Lâm nhiều lắm! Chân tớ mỏi nhừ rồi.”
Tống Ngọc Lan cũng âm thầm xoa bóp chân: “Tớ vừa nhìn qua, từ ký túc xá đến giảng đường chuyên ngành toán cũng khá xa. Nếu tớ ở căn tứ hợp viện thì chắc sẽ mua một chiếc xe đạp cho tiện.”
Khương Nam gật đầu lia lịa: “Đúng rồi! Tớ cũng muốn! Tớ còn có hai phiếu mua xe đạp, cậu mua thì nhớ gọi tớ nhé!”
Sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, họ liền quay về ký túc xá.