Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:24:16
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng cô không thể để lộ quá rõ ràng, nên giả vờ cau mày hỏi: “Một căn tứ hợp viện xuống cấp thế này định bán bao nhiêu?”

Giám đốc Uông cho rằng Tống Ngọc Lan vẫn quan tâm đến căn nhà, nên giải thích ngay.

“Chủ ngôi nhà này nợ ngân hàng chúng tôi 9,2 vạn, căn nhà đã bị thế chấp ở đây 13 năm mà vẫn chưa bán được. Tuy căn nhà xuống cấp nghiêm trọng, nhưng giá trị của mảnh đất vẫn còn rất cao.”

“Vậy các ông định bán với giá bao nhiêu?”

13 năm trước là 9,2 vạn, giờ đã là năm 1981 rồi, giá đất đã tăng lên gấp nhiều lần.

Đúng như giám đốc Uông nói, dù căn nhà tồi tàn, nhưng mảnh đất 220 mét vuông ở Bắc Kinh vẫn rất có giá trị.

Nhưng tứ hợp viện này còn một nhược điểm khác, đó là kích thước quá nhỏ.

Thông thường, diện tích của tứ hợp viện ít nhất là 500 mét vuông, lớn nhất có thể lên tới 3.000 mét vuông. Phần lớn các căn nhà lớn như vậy đều là nơi ở của đại gia đình người Bắc Kinh gốc.

Căn nhà này quá nhỏ, nên suốt 13 năm qua vẫn luôn không có người hỏi thăm.

Giám đốc Uông chỉ vào mức giá thấp nhất trong hồ sơ: “Tôi không định giấu cô, giá thấp nhất là 10 vạn, và thêm 8.000 đồng tiền lãi nữa.”

Giá này cũng không chênh lệch nhiều so với dự đoán của Tống Ngọc Lan, cô rất hài lòng.

Thấy Tống Ngọc Lan có vẻ đã xiêu lòng, giám đốc Uông liền phấn chấn hẳn lên.

“Cô Tống, cô đừng nhìn căn nhà này...”

Tống Ngọc Lan giơ tay lên, hành động vừa tao nhã vừa dứt khoát, không chút do dự cắt ngang lời ông. Ánh mắt cô cương nghị và thẳng thắn, nhìn chằm chằm vào giám đốc Uông, khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ một nụ cười mỉm nhẹ nhàng.

“Tôi có một em trai năm nay mới 11 tuổi, đang độ tuổi đi học. Vì vậy, tôi muốn hỏi rõ rằng nếu mua căn nhà này thì tôi có thể sắp xếp cho em mình học gần đây được không...” Giọng nói của Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sức mạnh không thể chối từ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-158.html.]

Giám đốc Uông lập tức hiểu ý cô, trong lòng thoáng qua một tia vui mừng không thể che giấu, nhưng ông nhanh chóng kiềm chế sự kích động, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cô Tống yên tâm! Chỉ cần có giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà thì cô hoàn toàn có thể làm thủ tục nhập học cho em trai mình. Nếu cô quyết định mua căn nhà này, ngày mai tôi sẽ trực tiếp giúp cô lo xong giấy tờ nhà đất và việc học hành cho em trai cô! Ngoài ra, em vợ tôi làm nghề sửa chữa nhà cửa, nếu cô chưa có đội sửa nhà quen thì tôi có thể giới thiệu, giá cả chắc chắn sẽ rất hợp lý!”

Giọng ông đầy tự tin và chân thành, như thể đã coi việc của Tống Ngọc Lan là việc của mình.

Với vài lời hứa hẹn nhỏ như vậy là có thể sẽ giúp ông thành công trong việc chốt một giao dịch lớn, hẳn là tối nay ông sẽ cười suốt trong giấc mơ.

Vì các giấy tờ về quyền sở hữu nhà đất và thủ tục giao dịch đều được lưu trữ ở tổng ngân hàng, Tống Ngọc Lan chỉ có thể đợi đến ngày mai mới có thể ký hợp đồng mua bán.

Giám đốc Uông thì nóng như lửa đốt, lo lắng đến phát cáu.

Ông lo nghĩ: Nếu sau khi Tống Ngọc Lan về nhà suy nghĩ kỹ lại, cuối cùng lại quyết định không mua căn nhà này nữa thì biết phải làm sao?

Mặc dù trong lòng rối bời nhưng ông cũng không dám mở miệng yêu cầu Tống Ngọc Lan đặt cọc trước, vì sợ điều đó sẽ khiến cô không hài lòng.

Thế nên, ông chỉ biết âm thầm cầu nguyện rằng Tống Ngọc Lan sẽ giữ lời.

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn còn lờ mờ, giám đốc Uông đã dậy từ rất sớm, sắp xếp toàn bộ các hợp đồng cần ký kết một cách cẩn thận, sau đó mang đến ngân hàng và đặt chúng ở vị trí dễ thấy nhất.

Ông háo hức ra đứng trước cửa ngân hàng, kiên nhẫn đứng chờ, ánh mắt hướng về xa xa, hy vọng nhìn thấy bóng dáng của Tống Ngọc Lan sớm xuất hiện.

Thời gian chầm chậm trôi, trời sáng hẳn nhưng vẫn không thấy Tống Ngọc Lan đâu, khiến giám đốc Uông ngày càng lo lắng, nóng ruột không yên.

Cuối cùng, đến đúng 12 giờ trưa thì Tống Ngọc Lan và Khương Nam vừa đi vừa cười nói mới xuất hiện trong tầm mắt của giám đốc Uông, bên cạnh còn có một đứa trẻ và một người già.

Giám đốc Uông như nhìn thấy chiếc phao cứu sinh, suýt nữa đã vui mừng tới phát khóc.

Thấy đôi môi khô nứt của giám đốc Uông, Tống Ngọc Lan biết chắc rằng ông ấy đã căng thẳng cả buổi sáng. Cô nhanh chóng ký hợp đồng và thanh toán tiền một cách gọn gàng.

Hôm nay cô đã cố tình đến muộn. Đêm qua sau khi về nhà, cô mừng rỡ đến mức không thể ngủ nổi. Mua được một căn tứ hợp viện 220m² ở Thập Sát Hải chỉ với giá 10 vạn, chỉ có người sống ở tương lai mới hiểu được cô vừa mua được món hời lớn đến thế nào.

Nhưng Tống Ngọc Lan sợ nếu cô tỏ ra quá hào hứng thì có thể ngân hàng sẽ tăng giá ngay lập tức, điều đó sẽ rất bất lợi cho cô.

Loading...