Tống Ngọc Lan đưa một lần 15 vạn cho Dương Lệnh để trang trải chi phí trang trí, hoàn toàn tin tưởng giao cho anh ấy toàn quyền phụ trách. Cô không sợ anh ấy cầm số tiền này bỏ trốn mất, dù gì nhà họ Dương cũng là gia đình kinh doanh lớn ở Quảng Đông, có lẽ số tiền này chẳng đáng là bao so với quy mô của họ. Chưa kể cô còn có 15 vạn mà Lục Trạch Dân đã đưa cho cô làm thế chấp.
Gần đây, Tống Đại Cường mua được khá nhiều sách từ chợ đồ cũ và thường tranh thủ đọc để nâng cao kiến thức khi rảnh rỗi. Ông ấy cũng dạy Tống Ngọc Cảnh viết chữ. Tống Ngọc Lan vô cùng ngạc nhiên trước sự thay đổi của ba mình!
Những ngày gần đây, cô nhận thấy rõ ràng tính cách của Tống Đại Cường ngày càng trở nên độc lập và quyết đoán hơn. Nghĩ kỹ lại thì dường như sự thay đổi này bắt đầu từ ngày linh hồn nguyên chủ rời khỏi cơ thể cô. Hôm đó, trong mắt Tống Đại Cường đã có thêm một cảm xúc gì đó ngoài sự cưng chiều dành cho cô.
Ngay cả Lưu Xuân vẫn luôn rất kín đáo, gần đây cũng dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc cho Tống Ngọc Lan. Trước đây, bà nội Tống luôn là người chăm sóc và dành tình yêu thương cho cô nhiều nhất, nhưng từ sau khi cô ngã bệnh thì mỗi tối đều là Lưu Xuân ở bên cạnh, xoa bụng và dạy cô những điều phụ nữ nên biết.
Còn Tống Ngọc Cảnh, trước đây cậu bé rất ngoan ngoãn và ít nói, nhưng giờ thỉnh thoảng cũng biết làm nũng và khóc lóc.
Điều mà Tống Ngọc Lan cảm nhận rõ ràng nhất là trước đây sự hiện diện của ba người dường như không có gì đặc biệt, dù là có họ ở đó hay không có thì cũng không quan trọng. Họ có mặt cũng không giúp được gì, mà không có họ cũng không gây tổn hại.
Nhưng gần đây Lưu Xuân và Tống Đại Cường đã trở nên có ích hơn trong cuộc sống của cô, giống như cách mà bà nội vẫn luôn bên cạnh cô. Khi cô bận rộn và không thể nghĩ đến hết mọi việc thì Tống Đại Cường và Lưu Xuân sẽ nhắc nhở cô, không còn như những nhân vật phụ mờ nhạt trong câu chuyện của cô nữa.
Có lẽ sự biến mất của linh hồn nguyên chủ cũng đã giải phóng ba người này khỏi những ràng buộc vô hình.
Trước nhập học một tuần, việc trang trí đã hoàn tất, chỉ cần để thoáng khí cho bay hết mùi sơn, sau đó sẽ bắt đầu nhập hàng và khai trương.
Trong hơn nửa tháng qua, Tống Ngọc Lan đã tuyển được ba nhân viên nam và hai nhân viên nữ, cô đã chuẩn bị chương trình đào tạo để họ có thể nhanh chóng nắm bắt cách phục vụ khách hàng. Cô cũng cho bọn họ hai tháng để làm quen và học hỏi về kiến thức bán hàng và vật liệu xây dựng.
Nhờ có sự giúp đỡ của Dương Lệnh nên Tống Ngọc Lan an tâm dẫn bà nội Tống, Tống Ngọc Cảnh và Khương Nam lên tàu đi tới Bắc Kinh.
Trước khi rời đi, Tống Đại Cường dúi vào tay cô một xấp tiền khoảng 300 đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-154.html.]
“Đây là tiền bán lương thực của nhà mình. Bây giờ bố mẹ cũng có thể tự kiếm tiền rồi, gia đình không còn thiếu thốn gì nữa. Con lên Bắc Kinh nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, đừng làm việc vất vả quá... Thôi, bố biết con thông minh mà!”
Nhìn xấp tiền trong tay, Tống Ngọc Lan không nhịn được cười rạng rỡ. Tống Đại Cường sau khi thoát khỏi những ràng buộc vô hình kia thật sự rất tuyệt vời!
Cô chủ động bước lên ôm lấy Tống Đại Cường, nép mình vào vòng tay ấm áp của ông nói: “Bố, con biết rồi.”
Sau đó cô quay sang ôm lấy Lưu Xuân, tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt của mẹ, giọng ngọt ngào: “Mẹ ơi, lần sau quay về con sẽ mang quà cho mẹ!”
“Ừ, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, học hành cho giỏi nhé.” Lưu Xuân trìu mến vỗ nhẹ lên tay Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Cảnh thì ôm chặt lấy chân Tống Đại Cường và Lưu Xuân, nức nở nói: “Bố mẹ nhất định phải nhớ đến con nhé!”
Bà nội Tống đứng bên cạnh không ngừng dặn dò hai người họ phải cố gắng làm việc ở Bằng Thành, đừng để nhà họ Tống phải xấu hổ.
Tống Đại Cường và Lưu Xuân trông rất quyết tâm, hứa chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ.
Lên tàu, Tống Ngọc Cảnh giờ đã cao lớn hơn nên cần phải mua vé với nửa giá người lớn.
Tìm được toa tàu, Khương Nam đặt hành lý xuống, háo hức chạy khắp nơi xem xét: “Ngọc Lan, chúng ta ngủ ở đây hả? Đây là lần đầu tiên mình đi tàu đấy!” Cô ấy trông còn phấn khích hơn cả Tống Ngọc Cảnh, khiến Tống Ngọc Lan không khỏi cảm thấy xót xa.
Cô biết quá khứ và tương lai của Khương Nam, kể từ khi cô ấy được gửi đến huyện Ngọc Lâm thì nơi xa nhất cô ấy từng đến chỉ là Bạch Sa. Cuộc đời đầy bi kịch đã trói buộc cô ấy, đến bao giờ Khương Nam mới có thể thoát khỏi những xiềng xích này đây?
Nhưng lần này Khương Nam đi tới Bắc Kinh để theo học ngành lịch sử của đại học Thanh Hoa, chi tiết này đã không còn giống như trong sách nữa. Liệu điều này có nghĩa rằng Khương Nam đã bắt đầu cởi bỏ những ràng buộc trong cuộc sống của mình không?