“Nhưng mà, Tống Ngọc Lan, bây giờ kế hoạch của cô chỉ là lý thuyết. Số tiền các cô có chắc chỉ khoảng 30 vạn, đủ để nhập một ít gạch, giấy dán tường và sơn thôi. Những mặt hàng khác thì chắc chắn cô sẽ cần nhà cung cấp cho nợ hàng, đợi tới khi bán xong mới trả tiền. Nhưng nếu cô không có mối quan hệ nào thì liệu các nhà cung cấp có dám giao hàng cho cô không? Tôi và Lục Trạch Dân quen biết khá nhiều người ở Quảng Đông, bọn tôi có thể lo toàn bộ khoản này. Chỉ cần bọn tôi được tham gia góp vốn!”
Những lời nói sau cùng đã thật sự khiến Tống Ngọc Lan d.a.o động.
Nhà cung cấp chắc chắn không cạnh tranh trong thị trường bán lẻ, hình thức đàm phán của cô cuối cùng vẫn thuộc về đời sau. Nếu Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân thật sự có thể xử lý phần khó nhất thì việc để họ góp vốn cũng không phải vấn đề lớn.
Tống Ngọc Lan không vòng vo, cô cũng chẳng nghĩ Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân thật sự đánh giá cao dự án này của cô, có lẽ họ chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ cô mà thôi. Đối với sự giúp đỡ tự dâng đến trước mặt này mà từ chối thì phí lắm.
“Cơ bản thì tôi không phản đối việc có thêm cổ đông, miễn là việc đó có lợi cho sự phát triển của cửa hàng là được. Nhưng các anh đều là quân nhân, việc này không ảnh hưởng gì đến các anh à?”
“Chuyện đó thì cô không cần lo, bọn tôi có cách giải quyết.” Chu Thế Văn tự tin trả lời. Tống Ngọc Lan nhìn về phía Đào Tử, ngầm hỏi ý cô ấy.
Những ngày gần đây Đào Tử vẫn luôn lo lắng làm thế nào để hai người họ có thể gánh vác được cả cửa hàng lớn như vậy. Nay bỗng dưng lại có thêm ba người góp vốn khiến cô ấy như trút được gánh nặng trong lòng.
Dù việc có thêm cổ đông có nghĩa là cô ấy sẽ nhận được ít lợi nhuận hơn, nhưng đồng nghĩa với việc rủi ro cũng giảm bớt, với một người mới làm kinh doanh lớn lần đầu như Đào Tử thì cô ấy sẵn sàng chia sẻ rủi ro với nhiều người hơn.
Sau một buổi tối thảo luận hơn một tiếng, cuối cùng các bên cũng đạt được thỏa thuận.
Tống Ngọc Lan đóng góp căn nhà và 15 vạn tiền vốn ban đầu, cô cũng chịu trách nhiệm cho việc lập kế hoạch tổng thể, sở hữu 30% cổ phần.
Đào Tử góp chiếc xe và 10 vạn tiền vốn, phụ trách việc quản lý cửa hàng sau này, chiếm 25% cổ phần.
Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân mỗi người góp 5 vạn tiền vốn ban đầu, chịu trách nhiệm tìm nguồn hàng cho cửa hàng vật liệu xây dựng, mỗi người sở hữu 17% cổ phần.
Điều bất ngờ nhất là Khương Nam. Tống Ngọc Lan không ngờ rằng Khương Nam có thể góp được tới 10 vạn. Trước khi cô ấy ra ngoài thì ông nội Khương đã đưa cho cô ấy một cuốn sổ tiết kiệm với số tiền lên đến 30 vạn. Tiền học phí và sinh hoạt phí trong bốn năm đại học của cô ấy chỉ cần tiêu 10 vạn là cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-148.html.]
Vậy nên Khương Nam có thể bỏ ra 10 vạn, như vậy thì cô ấy vẫn còn lại 10 vạn dự phòng cho các trường hợp khẩn cấp khác.
Tống Ngọc Lan không khỏi tò mò nhà họ Khương giàu đến mức nào mà có thể dễ dàng đưa cho Khương Nam mấy chục vạn để đi học.
Từ lần đầu gặp Khương Nam thì cô đã biết cô gái này không thiếu thốn gì về ăn mặc hay sinh hoạt.
Khương Nam chỉ góp vốn mà không tham gia quản lý hàng ngày, vậy nên với 10 vạn tiền vốn thì cô ấy nắm giữ 11% cổ phần.
Tổng số vốn ban đầu là 45 vạn, nhiều hơn 15 vạn so với dự tính ban đầu của Tống Ngọc Lan, giúp cửa hàng vật liệu xây dựng chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị.
Đào Tử cũng không cần phải tiếp tục bán quần áo để kiếm tiền nữa. Gần đây, cô ấy đã cảm nhận rõ ràng rằng mình không còn đủ sức. Những người bán quần áo giống cô ấy ngày càng nhiều, điều này khiến sạp hàng của cô ấy đã không còn là duy nhất nữa.
Cô ấy quyết định quay lại Quảng Đông để bán chiếc Santana đổi lấy một chiếc xe tải Đông Phong.
Chu Thế Văn đúng lúc cần về Quảng Đông để bàn chuyện với Dương Lệnh, nên anh ấy dự định đi cùng Đào Tử, cũng tiện thể kéo Khương Nam theo, anh ấy nói một cách đầy chính nghĩa: “Mặc dù sau này cô không tham gia vào việc quản lý hàng ngày, nhưng ở giai đoạn đầu này cô vẫn phải theo cùng để học hỏi.”
Cuối cùng chỉ còn lại Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân.
Tống Ngọc Lan hiểu rõ rằng Chu Thế Văn cố ý tạo cơ hội cho hai người họ có thời gian ở riêng với nhau. Dù hiện giờ cô và Lục Trạch Dân đang trong giai đoạn tìm hiểu nhưng cô cũng không ngượng ngùng, dẫn anh đến nhà khách để lấy bản vẽ từ Triệu Trung.
Sau khi ăn trưa và tiễn Triệu Trung cùng Tống Như rời khỏi Bằng Thành, hai người mới bắt đầu làm việc.
Tống Ngọc Lan hỏi ý kiến người nhà. Lưu Xuân và Tống Đại Cường quyết định ở lại Bằng Thành.
Tống Đại Cường có thể hỗ trợ Đào Tử bán vật liệu xây dựng. Ông ấy chỉ mới học hết cấp hai, nhưng bán vật liệu xây dựng chỉ cần nắm vững đặc điểm sản phẩm thì việc bán hàng sẽ không quá khó khăn, nhất là ở thời điểm này chưa có sự cạnh tranh khốc liệt như sau này.
Do vị trí của cửa hàng hơi xa trung tâm nên Tống Ngọc Lan đã định sẽ xây thêm hai phòng bên cạnh nhà để cung cấp chỗ ăn ở.