Cả nhà họ Tống ngỡ ngàng khi nhìn ngôi nhà hai tầng bằng gạch xanh to lớn trước mặt. Không ngờ ngôi nhà lại lớn đến vậy!
Bên hông nhà còn có một khu nhà phụ độc lập, trong đó có hai phòng ngủ, một bếp và nhà vệ sinh khép kín.
Càng ngắm nhìn thì Tống Ngọc Lan lại càng hài lòng. Bỏ ra 8 vạn để mua một căn nhà như thế này đúng là quá hời!
Gia đình nhà họ Tống ở lại dọn dẹp, còn Tống Ngọc Lan lái xe chở Đào Tử đến làng Trừng Hải để lấy hàng từ Tiểu Hắc.
Cả làng mỗi ngày sản xuất được khoảng 1.200 đôi tất. Sau một tháng, Tiểu Hắc đã thu gom được khoảng 30.000 đôi.
Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng tất rất nhỏ, chỉ cần một cốp xe đầy và thêm hàng ở ghế sau là đã chở được hết 30.000 đôi.
Số tiền phải trả cho Tiểu Hắc trong tháng này là 1,2 vạn. Trừ đi 6.000 đồng đặt cọc ban đầu, Tống Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn số tiền còn lại, cộng thêm 200 đồng tiền công cho Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc và hai người đàn ông khác mất 10 phút để đếm xong tiền, xác nhận không có vấn đề gì.
Tống Ngọc Lan lại rút thêm 5.000 đồng đưa cho Tiểu Hắc để làm tiền đặt cọc cho lô hàng tiếp theo.
Nhưng Tiểu Hắc không nhận, lưỡng lự rồi nói: “Đồng chí Tống, từ hôm nay chúng tôi không hợp tác nữa. Chúng tôi định tự mình làm ăn.”
Nghe đến đây, Tống Ngọc Lan hơi sững lại. Khi nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Tiểu Hắc, cô ngay lập tức hiểu ra có chuyện gì. Rõ ràng họ thấy mỗi tháng cô bán được nhiều hàng như vậy nên họ muốn tự mình làm.
Đào Tử nhíu mày, tức giận chất vấn: “Tự làm? Muốn cướp khách à?”
Tiểu Hắc không trả lời, nhưng gã đàn ông to lớn bên cạnh anh ta đã nhếch mép nói với giọng điệu lạnh lùng: “Hừ, các cô không ký hợp đồng với chúng tôi, tại sao các cô có thể làm ăn còn chúng tôi lại không thể?”
“Đúng đấy! Tiểu Hắc, đừng sợ. Hàng của thôn mình rất tốt, chắc chắn chúng ta làm còn tốt hơn họ!” Người đàn ông khác đứng cạnh Tiểu Hắc tiếp lời, vỗ vai anh ta.
Tiểu Hắc nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt đầy áy náy, rồi lại lén nhìn hai gã đàn ông bên cạnh, cuối cùng cất tiếng: “Đồng chí Tống, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta hợp tác. Các cô đi đi.”
Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu, cất lại tiền đặt cọc vào túi, mỉm cười: “Được thôi, vậy thì việc hợp tác của chúng ta kết thúc ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-140.html.]
Cô kéo tay Đào Tử đang định lên tiếng, rồi cả hai quay về xe.
Khi xe đã rời khỏi làng Trừng Hải, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Đào Tử thì ngồi ghế phụ, không ngừng mắng chửi Tiểu Hắc vô ơn.
Tống Ngọc Lan nhìn vào gương chiếu hậu, thấy ngôi làng nhỏ dần khuất xa, cô nhẹ nhàng giải thích: “Có lẽ tiểu Hắc cũng khó xử. Chị có thấy hai gã đàn ông đứng cạnh anh ta không? Chắc họ là những người làm nghề chài lưới ở trong thôn, thấy kinh doanh tất lãi nhiều hơn nên muốn nhảy vào, chuyện này cũng dễ hiểu thôi, đừng giận.”
Thực ra Tống Ngọc Lan chưa từng có ý định làm việc kinh doanh tất này lâu dài. Chuyến hàng này có thể giúp cô kiếm được 6 vạn. Cộng thêm số tiền tiết kiệm hiện có thì cô đã có một khoản đủ để bắt đầu kinh doanh thứ khác.
Đào Tử thấy Tống Ngọc Lan bình tĩnh như vậy, lại nhớ tới lần đầu gặp Tống Ngọc Lan thì cô ấy chính là bị vẻ điềm đạm ấy thu hút.
Rõ ràng Tống Ngọc Lan chỉ mới 18 tuổi, nhưng tầm nhìn và sự sâu sắc còn vượt xa một người 25 tuổi như Đào Tử.
“Vậy em định kinh doanh gì ở ngã ba đường?”
Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Em định xem xét thị trường ở Bằng thành rồi mới quyết định.”
“Chị chỉ có một yêu cầu thôi, làm gì cũng được, nhưng chị muốn góp vốn chung với em.” Đào Tử mở to mắt, mái tóc xoăn nhẹ nhàng bay theo làn gió biển thổi qua cửa sổ.
Tống Ngọc Lan bật cười, xoay vô lăng: “Chị tin tưởng em đến vậy sao? Không sợ lỗ à?”
“Không có em chỉ đường thì chị cũng chẳng kiếm được tiền. Với lại chị tin em, nếu có lỗ thì chị cũng chịu được.” Đào Tử nói chắc nịch.
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Được, vậy thì chúng ta cùng làm!”
Hai người quay về ngã ba đường, chào hỏi mọi người trong nhà. Hôm đó họ phải quay lại Quảng Đông để bán tất, sáng mai mới về Bằng thành, bảo mọi người đừng lo.
Bà nội Tống dặn dò: “Đi đi, cứ cẩn thận là được. Nhà cửa ở đây có bố mẹ cháu lo rồi.”
Cả hai quay lại Quảng Đông, bà chủ lâu nay hợp tác với họ nghe tin sẽ không còn nguồn cung tất nữa liền mua toàn bộ số hàng còn lại của Tống Ngọc Lan.
Bà chủ đưa cho Tống Ngọc Lan 1 vạn tiền đặt cọc: “Tôi không mang đủ tiền mặt, mai cứ giao hàng xong là tôi sẽ thanh toán đủ.”
Thấy bà chủ thẳng thắn như thế, Tống Ngọc Lan để lại toàn bộ số hàng: “Hợp tác với chị lâu rồi nên tôi tin chị. Mai trưa tôi qua lấy tiền là được.”