Bà nội Tống nhìn chằm chằm vào hai người đang tiến lại gần, môi khẽ nhếch cười nhẹ, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh: “Ồ, vậy sao? Tiểu Ngưu à, tối qua tôi đã dặn cậu đưa chúng tôi đến bến xe mà, nên đi thôi kẻo trễ giờ.”
Chú Ngưu ngạc nhiên quay sang nhìn bà nội Tống: “Không đợi họ sao...”
Bà nội Tống dịu dàng chỉnh lại tóc cho Tống Ngọc Lan, ngắt lời chú Ngưu một cách khéo léo: “Cậu quên rồi à, tôi đã đưa cho cậu ba đồng để thuê riêng chuyến này rồi.”
Chú Ngưu nhìn vợ chồng nhà họ Triệu, khoảng cách chỉ còn mấy chục mét, dường như họ tin chắc rằng xe sẽ đợi mình nên bước đi chậm rãi.
Chú Ngưu đưa mắt nhìn sang Tống Ngọc Lan, cô vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt mỏng manh như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi ngã.
Trong đầu chú ấy chợt hiện lên cảnh tượng hai nhà tranh cãi nảy lửa khi hủy hôn.
Nghĩ đến đây liền không do dự, chú Ngưu kéo cần khởi động máy. Chiếc xe kéo rền vang rồi lao đi như một con ngựa được thả cương.
Khi đó vợ chồng nhà họ Triệu chỉ cách xe khoảng 20-30 mét, họ đứng ngây ra, không dám tin vào mắt mình.
Nếu không phải vì hai chiếc bao tải nặng trĩu trên vai thì có lẽ họ đã cố chạy theo và bắt kịp chiếc xe kéo không chạy quá nhanh kia.
“Đợi đã! Dừng lại! Đại Ngưu, đợi chúng tôi với!”
Bà nội Tống khẽ vẫy tay từ trong xe, miệng cười mỉa mai.
Mẹ Triệu tức giận, vứt chiếc bao tải xuống đất, vừa chạy vừa chửi bới: “Đồ thất đức! Xe này có phải của nhà bà đâu mà không cho chúng tôi đi nhờ...”
Nhưng tiếng động cơ của xe kéo quá lớn đã át đi toàn bộ tiếng mắng nhiếc của bà ta.
Làn bụi mù mịt bốc lên, phủ đầy người mẹ Triệu, khiến bà ta phải dừng lại, không thể tiếp tục chạy theo.
Khi đến bến xe ở trấn, bà nội Tống lấy ra một tờ đại đoàn kết và đưa cho chú Ngưu: “Đây, mười đồng này coi như tôi mời cậu ở lại trấn chơi một ngày.”
Chú Ngưu hiểu ngay ý của bà nội, lập tức gật đầu đồng ý: “Vừa hay tôi cũng định mua ít đồ ăn cho thằng con trai ở nhà. Bà cứ yên tâm, tôi mà không chơi tới trưa thì sẽ không về thôn đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-138.html.]
Đến trưa, gia đình Tống Ngọc Lan quay lại huyện Ngọc Lâm. Cô bảo mọi người mua vé ở bến xe trước, còn mình thì đi gặp Khương Nam để chào tạm biệt.
“Sao nhanh thế, chẳng phải còn mười ngày nữa mới có điểm sao?” Khương Nam ngạc nhiên trước tốc độ của gia đình Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan không tiện giải thích chi tiết mà chỉ nói là cô cần đi tới Bằng thành sớm và nhờ Khương Nam xem điểm thi giúp.
Khương Nam tiếc nuối hỏi: “Cậu không thể đợi vài hôm nữa xem điểm rồi mới đi sao?”
Với sự ủng hộ của gia đình, Tống Ngọc Lan không muốn đợi thêm một ngày nào nữa, cô háo hức muốn đến Bằng thành ngay.
Thấy vậy, Khương Nam đành thỏa hiệp, nhưng vẫn hỏi địa chỉ cụ thể của Tống Ngọc Lan để sau này liên lạc.
Tống Ngọc Lan đưa cho Khương Nam địa chỉ căn nhà ở ngã ba đường Bằng thành mà cô đã mua.
Lợi thế của việc mua nhà ở Bằng thành là cả gia đình cô liền được coi như dân cư chính thức. Khi đi qua cổng vào thành phố, chỉ cần xuất trình giấy chứng nhận nhà đất và sổ hộ khẩu là có thể đi qua mà không cần giấy phép ra vào.
Khi đi ngang qua Bạch Sa, Tống Ngọc Lan không hề dừng lại mà chỉ dẫn cả nhà thẳng lên tàu.
Dù bắt gặp ánh mắt lo lắng của bà nội thì cô cũng không nói gì.
Cô và Lục Trạch Dân đều là người trưởng thành, hẹn hò thì cứ hẹn hò, nhưng ai cũng phải tiếp tục cuộc sống bình thường của mình. Người ta đã nhanh chóng trở lại công việc, không có lý do gì mà cô phải mãi vướng bận chuyện yêu đương.
Khi Đào Tử thấy Tống Ngọc Lan ở dưới tầng căn hộ thì cô ấy vui mừng đến phát cuồng: “Chị tưởng phải nửa tháng nữa em mới quay lại cơ!”
Tống Ngọc Lan hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Trần Chiêu vừa bước ra khỏi ghế lái, miệng cười nhẹ: “Sao anh ta chưa quay về đồn công an làm vậy?”
Mặt và tai của Đào Tử bỗng đỏ ửng, cô ấy ho nhẹ một tiếng đáp bằng giọng ngượng ngùng: “Ừm... dù sao thì thương gân động cốt cũng phải nghỉ dưỡng 100 ngày mà. Anh ấy xin nghỉ phép một tháng, giờ chỉ còn hai ngày nữa thôi.”
Tống Ngọc Lan thu tất cả mọi thứ vào trong mắt, cô nhướng mày, đôi mắt như trêu chọc, rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư của Đào Tử.
Đào Tử hơi ngượng, liếc sang chỗ khác, rồi vội vàng đổi chủ đề: “Đừng nói mấy chuyện đó nữa, em đi một mình thôi à?”
Tống Ngọc Lan mỉm cười, đưa tay chỉ về phía nhà khách mà Lục Trạch Dân từng ở, giải thích: “Bố mẹ, bà và em trai em đang ở nhà khách. Em ghé qua đây để chào chị thôi.”