Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:22:51
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thêm vào đó, vợ cả lại đang sống ở Bắc Kinh, nếu không có ai tiết lộ thì làm sao bà ấy lại biết chồng mình có một người tình và con riêng ở nơi xa xôi như vậy?

“Tớ đã từng gặp vợ cả của ông ta hai lần, bà ấy là một người phụ nữ lịch sự, tri thức, không hiểu sao lại cưới phải loại đàn ông tồi như vậy.” Khương Nam cắn môi dưới đầy phẫn nộ.

Cô ấy không khỏi nhớ tới người cha ruột của mình ở Bắc Kinh.

Chẳng lẽ việc bỏ rơi vợ con để nuôi bồ nhí là trò vui thịnh hành của cánh đàn ông hay sao?

Bằng một cách nào đó, cô ấy cũng xem mình là con ngoài giá thú. Dù mẹ cô ấy là nạn nhân bị lừa gạt, nhưng cuối cùng bà ấy đã phải trả giá bằng cả tính mạng. Trong mắt người ngoài thì cô vẫn là đứa con ngoài giá thú.

Chính vì vậy mà cả đời này Khương Nam sẽ chỉ mang họ Khương. Cô ấy đi tới Bắc Kinh chỉ có một mục tiêu duy nhất là đòi lại công bằng cho người mẹ đã khuất.

“Nam Nam?” Tống Ngọc Lan thấy Khương Nam đang chìm trong suy nghĩ của mình liền gọi: “Chẳng phải cậu nói cậu biết lý do Bạch Tiểu Hải nhằm vào tớ sao?”

Khương Nam vỗ vào trán: “Đúng rồi, suýt nữa thì lạc đề.”

Suốt những năm qua mẹ của Bạch Tiểu Hải không hề lộ diện, chắc là vì Bạch huyện trưởng không cho bà ta xuất đầu lộ diện. Thậm chí, việc hiệu trưởng là cậu của Bạch Tiểu Hải cũng bị che giấu kỹ càng.

“Tớ đoán rằng, từ khi Bạch Tiểu Hải vào cấp ba đã giấu tài, chỉ chờ đến kỳ thi đại học để tạo ra một bất ngờ, khiến cho Bạch huyện trưởng nhận ra tài năng xuất chúng của mình, sau đó ép vợ cả ly hôn để cưới mẹ của cậu ta. Sự xuất hiện của cậu liền như một cái gai trong mắt cậu ta.”

Tống Ngọc Lan cảm thấy… ngoài bối rối thì chỉ có sự oan uổng.

“Ông nội bảo tớ nhắn với cậu rằng cô giáo Vu Cầm không có vấn đề gì cả, nguyện vọng của cậu không bị thay đổi và đã được nộp lên rồi. Về chuyện thi cử thì một hiệu trưởng nhỏ như vậy không thể gây ra sóng gió lớn. Còn về Bạch huyện trưởng thì cậu cũng đừng lo. Không nói tới chuyện ông ta không biết chuyện do hai người kia làm, mà dù có biết chuyện thì cũng không sao, bao nhiêu năm qua ông ta đều không mắc sai lầm lớn về chính trị, nếu không thì phía trên đã sớm bắt ông ta từ chức rồi. Cậu phải tin tưởng vào đảng.”

“Vậy những điều cậu nói là do ông nội cậu bảo cậu nói với tớ à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-135.html.]

Khương Nam gật đầu thẳng thắn: “Thực ra, chuyện này không ảnh hưởng gì lớn đến cậu nên ban đầu tớ không định kể. Nhưng ông nội bảo tớ phải nói cho cậu biết toàn bộ sự thật, để cậu hiểu rõ và đề phòng những kẻ có ý đồ xấu.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Ừ, tớ hiểu rồi. Cậu giúp tớ cảm ơn ông nội nhé.”

“Cậu tự mà cảm ơn ông ấy. Bà nội bảo tối nay cậu qua nhà tớ ăn cơm. Ngày mai cậu sẽ trả phòng, về nhà tớ chơi vài ngày đi, đợi kết quả thi đại học rồi hãy về quê.”

Tống Ngọc Lan cười ôm lấy Khương Nam: “Cậu cũng biết là nhà tớ vẫn đang vào mùa vụ. Tớ phải về giúp thu hoạch. Nhưng tối nay qua nhà cậu ăn cơm thì được.”

Sau bữa tối, ông Khương liền gọi cả Khương Nam và Tống Ngọc Lan vào thư phòng.

Ông ấy ngồi đó lặng lẽ vuốt ve những vết trầy xước trên chiếc bàn cũ kỹ, ánh mắt ông ấy đượm buồn và mệt mỏi.

“Ngồi đi.” Giọng nói của ông ấy khàn khàn và mệt mỏi.

Hai cô gái ngồi xuống, Tống Ngọc Lan cảm nhận được rằng ông Khương sắp nói điều gì đó rất quan trọng.

Ánh mắt ông ấy nhìn Khương Nam đầy trăn trở và lo lắng. Sau đó, ông quay sang Tống Ngọc Lan và nói; “Ngọc Lan à, từ lần đầu gặp cháu thì ông đã biết cháu là một đứa trẻ thông minh. Vậy nên ông chưa bao giờ phản đối việc cháu và Nam Nam kết bạn.”

Ông ngừng lại, nhìn thẳng vào cả hai người và nói: “Ông có một số điều muốn dặn dò các cháu. Bắc Kinh là một nơi rất khắc nghiệt, Nam Nam à, ông hiểu tâm tư của cháu khi muốn đến đó, nhưng ông chỉ muốn nhắc cháu rằng, những chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi. Tương lai của cháu quan trọng hơn nhiều, đừng để những con người tồi tệ cản trở con đường của cháu.”

Ông Khương thở dài, quay sang nhìn Tống Ngọc Lan và nói: “Ngọc Lan, ông muốn nhờ cháu một việc. Nam Nam được ông bà nuông chiều từ nhỏ, chưa hiểu hết những hiểm nguy ngoài kia. Nếu hai đứa cùng vào một trường thì mong cháu hãy giúp ông trông chừng nó, khuyên nhủ con bé suy nghĩ cẩn thận trước mọi quyết định.”

Tống Ngọc Lan cười nhẹ: “Ông đừng lo, dù ông không nói thì cháu cũng sẽ làm như vậy.”

Khương Nam nghe đến đây liền không kìm được nước mắt, cô ấy bật khóc nức nở.

Tống Ngọc Lan vội ôm chặt Khương Nam vào lòng để an ủi.

Loading...