Câu chuyện phải bắt đầu từ xa hơn. Bạch Tiểu Hải thực ra là con riêng, từ nhỏ mẹ cậu ta đã dạy rằng nếu không thể một kích tất trúng thì phải biết nhẫn nhịn.
Vì vậy, những thành tích và tính cách mà cậu ta thể hiện ra ngoài đều chỉ là lớp vỏ ngụy trang.
Trên thực tế mỗi ngày đi học cậu ta không học hành gì ở lớp, nhưng về nhà thì có đến mấy gia sư kèm cặp đến tận khuya.
Trong mỗi kỳ thi, Bạch Tiểu Hải thường làm hai bản bài thi. Một bản làm nghiêm túc để kiểm tra xem mình có đứng đầu trường không, còn bản kia thì làm qua loa để giữ hình ảnh là một học sinh trung bình trước mặt mọi người.
Sự xuất hiện của Tống Ngọc Lan là một biến số. Thành tích đầu vào của cô không nổi bật, nhưng môn toán và tiếng anh lại vượt trội, trong khi đây chính là điểm yếu của Bạch Tiểu Hải.
Ai cũng nghĩ rằng hiệu trưởng thiên vị Bạch Tiểu Hải chỉ vì cậu ta là con trai của chủ tịch huyện. Nhưng thực tế, hiệu trưởng chính là anh trai của mẹ Bạch Tiểu Hải.
Chức hiệu trưởng của ông ta cũng có phần nhờ sự hậu thuẫn của người anh rể làm chủ tịch huyện. Vì vậy, ông ta rất quan tâm đến thành tích của Bạch Tiểu Hải. Lúc khai giảng, ông ta đã lợi dụng Tống Ngọc Lan để tạo áp lực, khích lệ cháu trai không được lơ là.
Tuy nhiên, sau khi thử thách một thời gian, Bạch Tiểu Hải nhận ra Tống Ngọc Lan không đủ gây đe dọa, nên cậu ta không để tâm nữa. Không ngờ trong kỳ thi thử, dù đã dồn hết sức lực vào bài thi với hy vọng giành được vị trí đứng đầu và khiến cha cậu ta phải ngạc nhiên. Kết quả Tống Ngọc Lan lại bất ngờ vươn lên như một con hắc mã và giành lấy vị trí thứ nhất.
Bạch Tiểu Hải chỉ đạt được hạng nhì.
Hiệu trưởng đành phải bất đắc dĩ sắp xếp người động tay động chân trong môn ngữ văn, môn mà Tống Ngọc Lan yếu nhất để nhằm cản trở cô.
Tống Ngọc Lan nheo mắt nhìn về phía hiệu trưởng và Bạch Tiểu Hải, nhận ra rằng họ có nét mặt giống nhau, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-132.html.]
Bên cạnh, cô giáo Vu Cầm và các giáo viên khác đều cảm thấy tình hình có chút căng thẳng không cần thiết. Dù trong thâm tâm họ đứng về phía Tống Ngọc Lan, nhưng đối diện với hiệu trưởng thì không ai dám bộc lộ rõ ràng điều đó.
Vu Cầm đứng giữa cố gắng hòa giải: “Hiệu trưởng à, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm thôi. Tiểu Hải, em cũng thấy vậy mà phải không? Chẳng qua là em quá ngạc nhiên khi Tống Ngọc Lan có thành tích xuất sắc nên mới thấy ngưỡng mộ thôi.”
Không ngờ lời của Vu Cầm lại khiến Bạch Tiểu Hải biến sắc. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Lan, khuôn mặt đầy giận dữ: “Có phải cậu đã ước lượng điểm số quá cao không?”
Cậu ta hy vọng rằng nếu Tống Ngọc Lan đã ước lượng sai thì khoảng cách điểm giữa họ chỉ còn mười mấy điểm, như vậy thì cơ hội đạt hạng nhất của cậu ta vẫn còn.
Tống Ngọc Lan chỉ cau mày, không thèm để ý đến người vô lý như cậu ta. Khương Nam đứng bên cạnh liền lạnh lùng đáp trả: “Liên quan gì đến cậu?” rồi kéo Tống Ngọc Lan về chỗ ngồi cạnh bàn làm việc của cô giáo Vu Cầm.
Tống Ngọc Lan ngoan ngoãn ngồi xuống, trong lòng đã hoàn toàn rõ ràng sau khi chấp nhận lời tỏ tình của Lục Trạch Dân. Sống lại một lần, cô quyết tâm không gây chuyện, nhưng cũng sẽ không sợ hãi. Dù Bạch Tiểu Hải có là con trai của chủ tịch huyện thì sao chứ? Đã thi xong rồi, nếu họ định làm khó cô thì cô cũng sẽ không ngồi im chịu trận.
Bạch Tiểu Hải vẫn nghĩ rằng Tống Ngọc Lan chỉ là vì lòng tự trọng mà ước lượng điểm cao, nên cũng không tiếp tục truy cứu. Không khí trong văn phòng trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Tống Ngọc Lan tập trung lại và tiếp tục tính toán điểm số. Lần này, kết quả còn cao hơn một điểm so với tờ giấy ước lượng điểm mà Bạch Tiểu Hải đã giật trước đó.
Vu Cầm nhìn quanh và nhận ra không còn giáo viên nào để ý đến họ nữa. Có lẽ mọi người đã nhìn thấu được tính toán của hiệu trưởng và Bạch Tiểu Hải. Cô ấy cầm lấy tờ giấy tính điểm của Tống Ngọc Lan, chỉ lướt qua vài lần là đã nắm rõ: Với số điểm này thì việc thi vào đại học trọng điểm chỉ là chuyện nhỏ. Thậm chí Tống Ngọc Lan hoàn toàn có khả năng thi đỗ vào hai trường đại học hàng đầu trong nước!
Khương Nam ngồi bên cạnh cầm bảng điểm của mình, vui mừng phát hiện rằng môn tiếng anh của cô ấy được cộng thêm 24 điểm, tổng điểm lên tới 597. Với số điểm này thì cô ấy hoàn toàn có thể đăng ký vào khoa lịch sử của đại học Thanh Hoa.
Khương Nam đột ngột đứng phắt dậy, đầy phấn khích nói với Vu Cầm: “Cô Vu, em có thể mang bảng nguyện vọng về nhà để ông em xem qua được không ạ?”
Vu Cầm nhìn thoáng qua hiệu trưởng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Được thôi, nhưng nhớ nộp lại bảng nguyện vọng trước 6 giờ chiều nay nhé.”