Còn lại sáu môn, cô để môn ngữ văn, chính trị và tiếng anh lại cuối cùng. Sinh học, hóa học và vật lý đều khoảng 95 điểm.
Tiếng anh tối đa là 100 điểm, nhưng chỉ tính 30%, tức là khoảng 33 điểm.
Môn chính trị, cô không thể tính chính xác nên ước lượng khoảng 75 điểm.
Cuối cùng là ngữ văn.
Giáo viên dạy ngữ văn gần như muốn quỳ xuống vì khi nói chuyện mới biết rằng cô nữ sinh bị rách bài thi hôm thi đại học chính là Tống Ngọc Lan!
Tống Ngọc Lan cẩn thận kiểm tra lại từng câu hỏi.
Hầu hết đều đúng, bài luận cũng không lệch chủ đề. Cuối cùng cô chỉ mất 20 điểm, đạt tròn100 điểm.
Tổng điểm ước lượng của cô lên tới 611 điểm!
Điểm này cao hơn cả lần thi thử trước đó 9 điểm!
Khi giáo viên dạy ngữ văn thấy con số này, họ thở phào nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng vừa được trút bỏ. Tuy nhiên, bầu không khí yên tĩnh trong phòng đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng kêu the thé:
“Sao có thể chứ?!”
Âm thanh ấy như một mũi kiếm sắc bén, đ.â.m thẳng vào sự yên bình của căn phòng. Mọi người đồng loạt quay về phía giọng nói phát ra thì thấy chính là Bạch Tiểu Hải đang đứng cạnh hiệu trưởng!
Tống Ngọc Lan ngước lên nhìn Bạch Tiểu Hải, thấy sắc mặt cậu ta cực kỳ khó coi, như thể không thể tin nổi điều vừa xảy ra.
Không chờ ai nói gì, Bạch Tiểu Hải đã bước tới giật lấy tờ giấy ước lượng điểm của Tống Ngọc Lan. “Không thể nào! Bài ngữ văn của cậu bị rách mà, đúng không?”
Tống Ngọc Lan cau mày, giọng điệu của Bạch Tiểu Hải không chỉ thể hiện sự khó tin mà còn lộ rõ sự nghi ngờ. Tống Ngọc Lan cảm nhận được có điều không ổn.
Cô đứng lên giật lại tờ giấy từ tay Bạch Tiểu Hải, rồi đưa tay gạt mái tóc che khuất mắt sang một bên. Đôi mắt to tròn đối diện với Bạch Tiểu Hải.
“Cậu có quen với cậu bạn đeo kính hôm đó không?” Cô hỏi thẳng.
Bạch Tiểu Hải lắc đầu theo phản xạ: “Không quen.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-131.html.]
Sắc mặt Tống Ngọc Lan lạnh hẳn. Cô chỉ nói về cậu bạn đeo kính, nhưng nếu không quen biết thì đáng lẽ người này phải hỏi thêm thông tin chi tiết, như đặc điểm nhận dạng khác. Vì thực tế trong lớp trọng điểm có đến 5 nam sinh đeo kính.
Bạch Tiểu Hải chợt nhận ra điều bất thường, liền trở nên bối rối, tức tối cười nhạt: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu nên ước lượng điểm thấp hơn một chút, nếu không điểm thật thấp hơn thì sẽ xấu hổ lắm đấy, chưa kể có thể không đỗ đại học đâu.”
Khương Nam đứng dậy chen vào giữa hai người, mắt trừng lên nhìn Bạch Tiểu Hải.
“Cậu bị điên à? Chúng tôi muốn ước lượng bao nhiêu điểm là việc của chúng tôi, liên quan gì đến cậu chứ!”
Bị Khương Nam làm mất mặt trước mặt các thầy cô, Bạch Tiểu Hải tức giận chỉ thẳng vào cô ấy: “Sao nhà họ Khương lại có một đứa cháu không có giáo dưỡng như cậu chứ? À, không đúng, cậu chỉ là cháu ngoại chứ đâu phải cháu nội, đổi họ Khương chỉ vì trong nhà không có con trai thôi.”
“Bốp!”
Một cái tát mạnh in hằn lên khuôn mặt béo tròn của Bạch Tiểu Hải. Người ra tay không phải Khương Nam, mà là Tống Ngọc Lan.
Bàn tay cô vẫn còn run rẩy vì lực đánh quá mạnh.
Mặt Bạch Tiểu Hải đỏ bừng vì giận dữ, lao đến định đánh trả.
“Bố tôi còn không dám đánh tôi! Cậu là cái thá gì mà dám động vào tôi! Cậu biết bố tôi là ai không? Dù tôi có đánh c.h.ế.t cậu thì cũng không ai dám đụng đến tôi đâu!”
Các giáo viên xung quanh sững lại trong giây lát, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại và vội vàng tiến lên ngăn cản Bạch Tiểu Hải.
Tống Ngọc Lan kéo Khương Nam ra phía sau, cô đứng chắn trước mặt cô ấy, từ từ lùi lại cho đến khi đứng sau lưng các thầy cô.
Hiệu trưởng vẫn luôn im lặng từ đầu, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ông ta đầy uy quyền quát lớn: “Bạch Tiểu Hải! Dừng lại ngay!”
Nghe thấy tiếng quát của hiệu trưởng, động tác của Bạch Tiểu Hải đột ngột khựng lại, nhưng trên gương mặt cậu ta vẫn tràn đầy sự bực bội.
Hiệu trưởng nhanh chóng bước đến trước mặt các giáo viên, ánh mắt ông ta chiếu thẳng về phía Tống Ngọc Lan đứng sau, giọng điệu đầy chất vấn: “Tại sao em lại đánh người?”
Đối mặt với sự chất vấn của hiệu trưởng, Tống Ngọc Lan cau mày, không chút sợ hãi, cô nhìn thẳng vào người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi này. Trong giọng nói của cô có chút bực bội: “Thầy hiệu trưởng, vừa nãy Bạch Tiểu Hải nói những lời xúc phạm Khương Nam, thầy không nghe thấy sao? Hay là tai thầy có vấn đề?”
“Em! Em có thái độ gì vậy?” Hiệu trưởng bị thách thức quyền uy nên không hài lòng liếc nhìn Tống Ngọc Lan một cái.
Nhưng ông ta cũng lo lắng rằng Tống Ngọc Lan có thể là thủ khoa của tỉnh, nếu làm quá lớn chuyện thì sẽ rất khó xử. Trong lòng ông ta vẫn băn khoăn, không phải ông ta đã sắp xếp người ngồi cạnh Tống Ngọc Lan rồi sao? Sao cô vẫn có thể đạt điểm cao môn ngữ văn được chứ?
Thực tế là cậu nam sinh ngất xỉu trong kỳ thi chính là do hiệu trưởng sắp xếp.