Bà Tống lo lắng hỏi ngay: “Cháu có bị ảnh hưởng gì không?”
Khương Nam ngồi bên cạnh cũng căng thẳng nhìn Tống Ngọc Lan. Môn Ngữ văn là môn yếu nhất của Ngọc Lan, nếu có vấn đề gì thì có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cả việc đạt danh hiệu thủ khoa tỉnh.
Tống Ngọc Lan khẽ lắc đầu: “Người bị làm rách bài thi không phải cháu, cháu không sao cả.”
“Thế thì tốt quá” bà Tống thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều là môn thi hóa học, môn thế mạnh của Tống Ngọc Lan. Cô làm bài thi xong thì vẫn còn đủ thời gian kiểm tra lại hai lần, sau đó mới nộp bài.
Sáng hôm sau là môn toán.
Tống Ngọc Lan có thói quen đọc lướt qua đề thi một lượt, khi làm xong cô liền thở phào nhẹ nhõm. Cô tự tin rằng mình sẽ đạt điểm tối đa.
“Ngọc Lan, môn toán thế nào rồi?” Khương Nam đặt tay lên vai Tống Ngọc Lan, khuôn mặt uể oải như muốn bỏ cuộc, để Tống Ngọc Lan dìu mình ra khỏi trường.
“Ổn mà.”
“‘Ổn’ nghĩa là sao? Cậu không thấy khó à?”
“Không khó lắm, hầu hết đều là những bài thầy cô đã dạy qua rồi.”
Ở cổng trường, cô giáo Vu Cầm nghe thấy lời của Tống Ngọc Lan thì cũng an tâm hơn.
Buổi chiều là các môn chính trị và sinh học, cần tập trung toàn bộ tinh thần để chuẩn bị thật kỹ.
Thậm chí bà Tống còn muốn đút cho Tống Ngọc Lan ăn để tay cô có thể nghỉ ngơi. Bà Khương dù không quá chăm chút như bà Tống, nhưng cũng không ngừng xoa bóp cổ tay cho Khương Nam.
Sau ba ngày thi, cả Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều gầy đi rõ rệt. Những người thân đứng chờ ngoài cổng trường cũng bị đen đi vì nắng. Tuy nhiên, nhìn thấy tình trạng của hai cô gái sau khi thi có vẻ ổn, mọi người cũng an tâm đến bảy phần, còn ba phần chờ đợi kết quả thì đành phó mặc cho số phận.
Tống Ngọc Lan chuẩn bị cùng gia đình trở về quê, Khương Nam liền nhất quyết muốn theo cùng.
Ông bà Khương không ngăn cản Khương Nam, chỉ dặn dò cô ấy cẩn thận vì cuộc sống ở quê khác xa thành phố, nếu không quen thì cứ trở về, đừng vì giận dỗi mà làm khó mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-130.html.]
Trên đường về quê, Khương Nam luôn tỏ ra thích thú, lôi kéo Tống Ngọc Lan xem xét xung quanh, giống như một con bướm vui tươi bay lượn khắp nơi.
Niềm vui của Khương Nam càng làm cho Tống Ngọc Lan vốn đã vui vẻ vì kỳ thi đại học lại càng thêm hạnh phúc.
Lúc này, đúng vào mùa thu hoạch lúa, cả cánh đồng vàng rực một màu óng ánh. Tống Ngọc Lan và Khương Nam tung tăng chạy trên đồng, gió mùa hè nhẹ nhàng lướt qua mặt họ, mang theo hương thơm ngào ngạt của lúa chín.
Bầu trời xanh biếc tựa ngọc, những đám mây trắng trôi bồng bềnh, ánh nắng dịu dàng trải khắp mặt đất, tô điểm thêm cho cánh đồng lúa một lớp ánh vàng lấp lánh. Con suối nhỏ bên ruộng nước trong veo, róc rách chảy qua, phản chiếu ánh nắng như một tấm gương. Xa xa là những dãy núi xanh ngắt, tạo nên một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, hòa quyện với sắc vàng của lúa, đẹp tựa như tranh vẽ.
“Wow! Đẹp quá!” Khương Nam reo lên, cùng Tống Ngọc Lan chạy tung tăng lên phía trước.
Theo sau là những người lớn, ai nấy đều mỉm cười mãn nguyện.
Bà Tống khẽ nói: “Lâu lắm rồi mới thấy Ngọc Lan vui vẻ như vậy.”
Lưu Xuân gật đầu đồng tình: “Từ sau lần Ngọc Lan ngã xuống nước, con cứ thấy con bé luôn nặng nề suy nghĩ. Hóa ra là con đã lo lắng quá mức.”
Bà Tống liếc nhìn những cánh đồng lúa chín vàng, rồi quay sang hỏi: “Hai vợ chồng đã quyết định chưa?”
“Vâng, việc đồng áng thế này cuối cùng cũng chẳng có tương lai. Chúng con là người lớn, không thể để Ngọc Lan gánh vác một mình được. Con bé còn phải học đại học nữa…” Giọng Lưu Xuân đầy quyết tâm.
“Được rồi, khi nào Đại Cường rảnh thì bảo nó dẫn mẹ đi gặp trưởng thôn Hoàng nói chuyện. Dù đi đâu thì chúng ta cũng không thể quên nguồn gốc, gốc rễ của gia đình chúng ta mãi mãi thuộc về thôn Kim Trúc.” Bà Tống bước chậm lại, ánh mắt lưu luyến nhìn theo bóng dáng Tống Ngọc Lan phía trước.
Khương Nam không lạ gì với cuộc sống thôn quê, nên việc ở cùng Tống Ngọc Lan cũng không làm cô khó chịu. Sau ba ngày ở lại quê, đã đến lúc điền nguyện vọng thi đại học.
Bà Tống, Tống Đại Cường và Lưu Xuân đều bận rộn thu hoạch lúa, còn Tống Ngọc Cảnh cũng phải lo bài tập hè. Chỉ có Tống Ngọc Lan và Khương Nam trở về huyện Ngọc Lâm để hoàn thành việc điền nguyện vọng.
Khi hai người đến trường thì đã là ba giờ chiều, nhiều bạn học đã điền xong và rời đi. Tống Ngọc Lan và Khương Nam được gọi vào phòng giáo viên để tự đánh giá điểm thi.
Tất cả giáo viên đều có mặt, thậm chí ngay cả hiệu trưởng cũng đến, bên cạnh hiệu trưởng là Bạch Tiểu Hải. Mọi người đều tập trung nhìn Tống Ngọc Lan.
Cô ngồi xuống và bắt đầu đánh giá điểm cho những môn sở trường trước.
Môn Toán: 120 điểm, cô cẩn thận ước lượng mình đạt 118 điểm, dù biết mình làm đúng hết, nhưng cô vẫn không dám ước tính điểm tối đa.