Bà Tống vốn muốn để Tống Ngọc Lan đến đơn vị bộ đội thăm Lục Trạch Dân, nhưng nghĩ lại sắp đến kỳ thi đại học nên bà không muốn để con bé bị phân tâm bởi những việc ngoài lề.
“Ôi, Ngọc Lan, tớ nhớ cậu c.h.ế.t đi được!”
Tống Ngọc Lan và bà Tống vừa bước qua góc đường, đã thấy Khương Nam đang cầm sách đọc trước cổng tứ hợp viện. Khương Nam liền lao tới.
Tâm trạng Tống Ngọc Lan bỗng chốc trở nên vui tươi hẳn, cô thả cặp sách xuống và đón lấy Khương Nam.
“Đã lâu không gặp bà rồi ạ, bà trắng ra nhiều đấy!” Khương Nam ôm Tống Ngọc Lan, rồi tiện thể quay sang khen ngợi bà Tống.
“Cậu thật là không có lương tâm, đi lâu như thế cũng không thèm gọi về lấy một cuộc điện thoại.” Khương Nam nhanh chóng đỡ lấy túi đồ từ tay bà Tống. “Bà để con xách cho. Ngọc Lan, may mà cậu về kịp, dạo này cô Vu lo cho cậu lắm, còn nói cậu là mầm vào trường trọng điểm đấy, không thi thử thì đừng mong yên ổn.”
Tống Ngọc Lan muốn chen vào một câu, nhưng Khương Nam đã nói không ngừng nghỉ, cô đành im lặng lắng nghe.
Thật ra cũng vì có kỳ thi thử bất ngờ nên cô mới về sớm vài ngày.
“Cậu thực sự về đúng trước kỳ thi thử đấy à? Cậu giỏi quá nhỉ, may mà tớ đã chuẩn bị sẵn thẻ dự thi cho cậu rồi, mau khen tớ đi!”
Với gương mặt tràn đầy sự mong đợi của Khương Nam, Tống Ngọc Lan không nhịn được cười, cô đưa tay lên nhéo đôi má vẫn còn phúng phính của Khương Nam.
“Nam Nam giỏi lắm!”
“Tất nhiên rồi! À, cậu thấy thế nào, tự tin với môn ngữ văn và chính trị không?” Khương Nam hỏi với vẻ lo lắng.
“Yên tâm đi, giờ tớ thấy mình mạnh khủng khiếp!”
Bà Tống đi theo hai cô gái, vừa cười nói vừa bước tứ hợp viện, sau đó bà bắt đầu lau chùi dọn dẹp từ trong ra ngoài.
Bữa trưa do bà Tống nấu, còn Tống Ngọc Lan và Khương Nam thì ngồi trong phòng tranh thủ ôn tập.
Suốt hơn một tháng qua Khương Nam cũng không lơ là, bây giờ điểm tiếng anh của cô ấy đã có thể đạt hơn 80 điểm, nếu làm bài tốt thì thậm chí có thể đạt hơn 90 điểm.
Nhờ việc cải thiện 30% thành tích tiếng anh mà cô ấy đã có thể bỏ xa nhiều bạn cùng trường.
Tại cổng trường, cô Vu Cầm nhìn ra phía xa, khi thấy Tống Ngọc Lan đi cùng Khương Nam thì cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-127.html.]
Sau đó, cô ấy nghiêm mặt liếc nhìn Tống Ngọc Lan: “Trả lại phiếu xin nghỉ cho tôi, suýt nữa tôi đã bị trường kỷ luật vì em đấy. Thi thử này em phải thi thật tốt cho tôi! Nhớ đọc kỹ đề, gặp câu nào không biết thì bỏ qua làm sau, nhưng đừng để trống, đặc biệt là môn ngữ văn và chính trị! Chỉ cần em đạt trên 550 điểm thì tôi sẽ bỏ qua chuyện lần này cho em.”
Tống Ngọc Lan biết cô Vu Cầm đang động viên mình, cô nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ cố gắng hết sức!”
Kỳ thi thử diễn ra theo quy trình giống hệt kỳ thi đại học. Đúng như tên gọi, nó là một buổi diễn tập trước kỳ thi thật, vì vậy Tống Ngọc Lan và Khương Nam vẫn thi tại trường, không cần phải di chuyển sang trường khác như nhiều bạn khác.
Không chỉ hai cô, mà 80% học sinh lớp trọng điểm cũng được thi tại trường mình.
Lớp trọng điểm tự nhiên có 63 học sinh, chỉ có một vài bạn phải chuyển sang trường số 2 vì điều kiện không cho phép.
May mắn là đều thi trong huyện, không cần di chuyển xa, tránh được mệt mỏi đường dài và không quen môi trường.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn.
Tống Ngọc Lan và Khương Nam không thi cùng phòng, hai người động viên nhau rồi mới vào phòng thi.
Tống Ngọc Lan điềm tĩnh lấy bút và thẻ dự thi ra đặt trên bàn.
Cô không quen ai trong số các thí sinh ngồi trước sau hay xung quanh mình.
Tống Ngọc Lan giữ thái độ nghiêm túc, đợi giám thị bước vào lớp.
“Ngồi yên! Khi nhận được đề thi, không được nói chuyện, không được trao đổi. Kiểm tra đề xem có bị lỗi in không. Nếu không có thì bắt đầu làm bài của mình, không được nhìn bài người khác... Nếu ai bị phát hiện gian lận thì sẽ bị thông báo cho trường và sở giáo dục, điều này rất nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng trực tiếp đến kỳ thi đại học sắp tới, tương lai của các em sẽ bị hủy hoại! Đừng nghĩ thi thử khác thi thật mà gian lận. Còn một điều nữa là trong khi thi, nếu có vấn đề gì thì hãy giơ tay ra hiệu, chỉ khi giám thị cho phép mới được nói. Không được ra ngoài giữa chừng, nếu đã ra ngoài thì coi như nộp bài!”
Khi giám thị nói xong, đề thi cũng được phát đến từng học sinh.
Lớp học chỉ còn lại tiếng xào xạc của giấy.
Kỳ thi thử không phải là thi chung trên toàn quốc, mà chỉ do tỉnh Hồ Nam tổ chức.
Dù không nghiêm trọng như kỳ thi đại học, nhưng cũng không kém là bao.
Năm nay, số lượng học sinh lớp 12 của tỉnh Hồ Nam giảm rõ rệt, đến 20% so với các năm trước.
Sở Giáo dục cực kỳ coi trọng tỷ lệ đỗ đại học, vì thế mới tổ chức kỳ thi thử.