Lục Trạch Dân cũng thản nhiên đưa tay véo lại má cô, trong ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch mà chẳng hề che giấu.
Tống Ngọc Lan biết mình lại bị trêu đùa, liền đẩy tay anh ra: “Không thể tùy tiện sờ vào mặt con gái được”
“Nhưng em đã chạm vào mặt anh rồi đấy thôi” Lục Trạch Dân giả vờ uất ức, đôi mắt ướt át chớp chớp nhìn cô.
Tống Ngọc Lan đã quá quen với chiêu trò này của anh. Cô nhanh chóng né sang một bên, mở cửa phòng, quay lại mỉm cười tươi rói: “Thôi nhé, lần sau gặp lại nha, người yêu của em!”
Sau đó, cô như một chú chim nhỏ vui vẻ chạy xuống cầu thang.
Lục Trạch Dân vội vàng đuổi theo, cao giọng dặn dò: “Chạy từ từ thôi, cẩn thận trượt ngã đấy! Chờ em trở về huyện Ngọc Lâm, anh được nghỉ phép sẽ đến thăm em!”
Tiếng của anh và bóng dáng Tống Ngọc Lan đi xa dần tan biến vào không khí.
Anh đứng đó vài phút, sau đó quay lại phòng thu dọn hành lý rồi bước ra khỏi nhà khách.
Lục Trạch Dân đến đầu hẻm, chui vào chiếc xe Mustang đỗ sẵn ở đó.
Dương Lệnh nhìn ra hẻm vài lần, tò mò hỏi: “Anh Lục, sao anh lại ở đây? Có nhiệm vụ gì bí mật à?”
“Đừng nói nhảm, tập trung lái xe đi!” Lục Trạch Dân nhìn về phía con hẻm, đáp lại hơi bực bội.
Dương Lệnh lẩm bẩm oán trách: “Anh ở Quảng Đông mấy ngày nay mà đến hôm qua mới gọi tôi, đúng là không có nghĩa khí gì cả!” Nói xong, anh ấy vừa càu nhàu vừa đạp ga, xe liền nhanh chóng phóng đi.
---
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào căn phòng, Tống Ngọc Lan đã thức dậy từ sớm.
Cô rửa mặt chải đầu xong liền ngồi yên lặng trước bàn học, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía cửa nhà khách.
Một lần, hai lần, ba lần… Thời gian trôi qua, cô càng nhìn về phía đó nhiều hơn.
Tống Ngọc Lan bắt đầu tự vấn: Có phải đúng như người ta nói không, khi đã yêu thì sẽ vô thức mong ngóng được gặp người mình thương?
Và lúc này, cô cũng đang rất mong chờ Lục Trạch Dân xuất hiện từ cánh cửa ấy.
Cảm giác kỳ lạ này khiến Tống Ngọc Lan bối rối, nhưng đồng thời cũng có chút ngọt ngào len lỏi trong tim.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một người có thể dễ dàng khuấy đảo tâm tư của mình như vậy.
Nhưng sự thật là, cô đang thực sự mong mỏi được gặp lại Lục Trạch Dân, được nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh lần nữa.
Cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, mở sách ngữ văn ra và đọc. Nhưng đọc được vài dòng thì cô không thể tập trung, tâm trí cứ lạc lối. Cuối cùng cô đặt sách xuống, đứng dậy, khoác một chiếc áo mỏng rồi bước ra khỏi phòng.
Đi đến cửa nhà khách, cô gặp chị quản lý nhà khách.
“Em đến tìm người yêu à?” Chị quản lý hỏi với ánh mắt nghi hoặc.
Tống Ngọc Lan gật đầu, định bước lên cầu thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-126.html.]
Chị quản lý vội vàng bước tới nói: “Ấy ấy, cậu ấy đi từ tối qua rồi, em không biết sao?”
Tống Ngọc Lan dừng chân, mắt đầy vẻ khó hiểu: “Tối qua ư?”
“Ừ, em vừa ra khỏi đây được nửa tiếng thì cậu ấy cũng rời đi theo.”
Tống Ngọc Lan không nhớ rõ mình đã về phòng trọ bằng cách nào.
Sau khi Đào Tử rửa mặt xong, thấy Tống Ngọc Lan vẫn ngồi ngẩn ngơ liền quay qua nhìn bà nội Tống đang bận rộn trong bếp, dùng tay ra hiệu hỏi: Ngọc Lan làm sao thế?
Bà nội Tống lắc đầu, tỏ ý mình cũng không rõ.
“Phù~” Tống Ngọc Lan bỗng nhiên thở hắt ra, khiến cả hai người giật mình.
Chưa kịp hỏi han gì, Tống Ngọc Lan đã tự vỗ nhẹ vào hai má mình.
Sau đó cô lớn tiếng đọc thuộc lòng bài học.
Thấy cô như vậy, hai người kia cũng không hỏi gì thêm.
Chân của Trần Chiêu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng anh ấy vẫn theo Đào Tử đi tới Bằng thành.
Còn Tống Ngọc Lan bắt đầu tự tăng độ khó cho mình, từ việc mỗi ngày học thuộc sáu bài văn, giờ cô nâng lên mười bài.
Buổi chiều, cô dành toàn bộ thời gian để làm các dạng đề thi khác nhau.
Khi làm xong hết các bài tập trong tay, cô liền đến thư viện thành phố, tìm những đề thi đại học các năm trước để phô tô về làm.
Chỉ đến khi nhìn thấy những dấu tích đúng trên bài thi thì tâm trí của cô mới dần trở lại trạng thái bình ổn.
Bà nội Tống thấy Tống Ngọc Lan ngày càng gầy đi thì rất xót xa, chỉ đành ngày ngày đổi món, nấu những món ngon để bồi bổ cho cô.
Nửa tháng sau đó, Tống Ngọc Lan theo Đào Tử hai lần nữa để lấy tất.
Cô đã trả hết khoản nợ ba vạn cho Đào Tử, trong túi vẫn còn hơn sáu nghìn đồng, cô để lại toàn bộ cho Tiểu Hắc và dặn: “Thời gian tới, chắc tôi phải nghỉ một tháng để về quê thi đại học.”
Lúc này Tiểu Hắc mới biết Tống Ngọc Lan chỉ mới là một học sinh lớp 12, 18 tuổi.
Về chuyện căn nhà ở ngã ba đường thì cô vẫn chưa quyết định sẽ làm loại hình kinh doanh gì.
Cô cần thăm dò và nghiên cứu thị trường để biết hiện tại Bằng thành đang thiếu gì, cái gì có thể kiếm được tiền. Những bước chuẩn bị đó đều cần rất nhiều thời gian, mà thời gian là thứ mà hiện tại cô đang thiếu.
Tống Ngọc Lan và bà nội Tống bắt chuyến tàu sớm trở về thành phố Bạch Sa trước kỳ thi đại học.
Lúc đó chỉ còn khoảng mười ngày nữa là đến kỳ thi.
Hai người mang theo những món quà mua cho gia đình.
Khi đến ga tàu Bạch Sa thì trời vừa sáng, mới sáu giờ.
Không nghỉ ngơi chút nào, hai người ăn sáng rồi bắt ngay chuyến xe về huyện Ngọc Lâm.