Ngay lúc môi cô chạm vào cằm anh thì bầu không khí mờ ám giữa hai người bỗng chốc tan biến.
Tống Ngọc Lan cảm thấy có chút ngượng ngùng, vội vàng xoay người, loạng choạng bước về phía cái ghế bên cạnh giường rồi ngồi xuống.
Lục Trạch Dân chỉ khẽ cười, đôi mắt anh cong lên, nhưng anh không nói gì, cũng không vạch trần sự bối rối của Tống Ngọc Lan.
Anh thả chiếc ba lô trên vai xuống giường.
Sau đó, anh từ từ thò tay vào bên trong ba lô, cẩn thận tìm kiếm thứ gì đó.
Không lâu sau, tay anh rút ra một cuốn sổ tiết kiệm cũ kỹ nhưng vẫn còn gọn gàng, sạch sẽ.
Anh đứng dậy, bước đến trước mặt Tống Ngọc Lan, đưa cuốn sổ về phía cô và nhẹ nhàng nói: “Đây là số tiền anh tích góp được trong thời gian ở quân ngũ, bây giờ anh không có nhu cầu sử dụng gì nhiều. Anh nghĩ là em có thể cần, em cứ cầm tạm dùng trước đi.”
Thực ra, điều Lục Trạch Dân thật sự muốn nói là đưa cho Tống Ngọc Lan số tiền này.
Nhưng qua khoảng thời gian tiếp xúc với cô, anh hiểu rất rõ tính cách của Tống Ngọc Lan. Nếu anh thẳng thắn nói rằng “tặng cho em” thì chắc chắn cô sẽ từ chối ngay lập tức.
Vì vậy, anh chọn cách mượn cớ là “cho vay” để có thể giúp đỡ cho cô, hy vọng cô sẽ dễ dàng chấp nhận hơn.
Tống Ngọc Lan mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cuốn sổ tiết kiệm in logo của một ngân hàng nào đó trước mặt, trong phút chốc, cô có chút ngẩn ngơ.
Cô ngần ngại một lát, rồi chậm rãi đưa tay ra nhận lấy và lật mở.
Khi nhìn thấy con số tổng tiền gửi ghi trên đó, cô không khỏi xúc động. Không phải vì mười mấy vạn đó làm cô choáng ngợp, mà là vì sự chân thành của Lục Trạch Dân. So với những đối tượng xem mắt kiếp trước chỉ chăm chăm hỏi về nhà cửa và tiền bạc của cô thì Lục Trạch Dân thực sự quá đỗi chân thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-125.html.]
Nếu đem số tiền này đi mua nhà, trong hai mươi năm sau, giá trị của nó có thể đã tăng lên gấp nhiều lần.
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Lan lặng lẽ gập cuốn sổ lại, quay sang nở một nụ cười chân thành với Lục Trạch Dân: “Cảm ơn anh, em nhận tấm lòng của anh, nhưng hiện tại em không thiếu tiền. Em chỉ cần thêm một vài lần xoay vốn nữa là có thể trả hết số tiền nợ Đào Tử. Sau đó, em sẽ về huyện Ngọc Lâm để tập trung ôn thi. Vậy nên, cuốn sổ này để chỗ em sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng thôi. Nếu anh để tiền nhàn rỗi thì mua nhà ở Bắc Kinh đi, Bắc Kinh phát triển nhanh, chắc chắn không lỗ đâu.”
Cô cho rằng lời từ chối của mình hoàn toàn hợp lý, vì với một cô gái trẻ như cô, cầm mười mấy vạn trong tay quả là một gánh nặng. Thời điểm này, người ta không quá chú trọng việc mua nhà, vì những ai có công việc chính thức đều sẽ được nhà nước phân nhà ở, còn những người không có công việc ổn định thì khó có thể gom đủ tiền để mua nhà. Lời khuyên mua nhà cũng coi như cô đáp lại tấm lòng của Lục Trạch Dân. Còn nghe theo hay không thì tùy anh ấy.
Mấy ngày qua, Lục Trạch Dân cũng nhận ra rằng Tống Ngọc Lan có một sự cố chấp đặc biệt với nhà cửa, như thể đó là chỗ dựa duy nhất của cô. Thấy cô không giả vờ khước từ, anh gật đầu nhận lại cuốn sổ: “Khi nào có thời gian thì anh sẽ mua nhà ở Bắc Kinh, chuẩn bị cho ngôi nhà tương lai của chúng ta.”
Tống Ngọc Lan: “...” Trời ạ, cô không có ý đó mà.
Cô định giải thích vài câu, nhưng nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt và ánh mắt trêu chọc của Lục Trạch Dân, cô liền hiểu ngay rằng anh đang cố ý đùa cợt cô.
Thôi, những chuyện như thế này không cần phải tranh cãi làm gì.
Tống Ngọc Lan đứng dậy: “Tối nay đi ngủ sớm đi, sáng mai em sẽ không tiễn anh.”
Lục Trạch Dân lập tức bước tới một bước, đôi mắt vốn sâu thẳm giờ như phủ thêm một lớp sương mờ, ướt át và đầy đáng thương: “Em định đi rồi sao?”
Nhìn bộ dáng tội nghiệp của anh, Tống Ngọc Lan không nhịn được mà bật cười: “Này! Anh làm mặt như vậy là sao? Trông em giống kẻ phụ bạc lắm à?”
“Không phải... chỉ là, anh thực sự không muốn em rời đi...” Giọng Lục Trạch Dân khàn khàn, trầm thấp, như thể mỗi từ đều được ép ra từ cổ họng, nhưng lại đánh trúng ngay vào góc mềm mại nhất trong lòng Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan luôn ăn mềm không ăn cứng. Cô vô thức đưa tay lên, nhẹ nhàng véo lấy gương mặt nhẵn mịn của Lục Trạch Dân, như thể vuốt một quả trứng gà mới bóc vỏ, cảm giác thật thích khiến cô không nỡ buông tay.
Nhưng đúng lúc đó, Lục Trạch Dân bỗng buột miệng nói: “Em đang chiếm tiện nghi của anh à?”
Câu nói vừa thốt ra, Tống Ngọc Lan liền như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại, tai đỏ bừng. Cô cố tình ho khan vài tiếng để che đậy sự lúng túng của mình: “Khụ khụ... đừng hiểu lầm, em chỉ đang tạm biệt anh thôi. Với lại, chúng ta là người yêu mà, sao có thể nói là em chiếm tiện nghi của anh đúng không?”