Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:22:24
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng kiếp trước, cô đâu có những thứ đó!

Nhớ lại quãng đời cô đơn và khốn khổ của kiếp trước, Tống Ngọc Lan không khỏi bật cười tự giễu.

Bây giờ, cô đã trải qua quá nhiều thăng trầm, thấu hiểu sự vô thường của cuộc sống, sao có thể tiếp tục sống dè dặt như vậy?

Kiếp này cô phải thoát khỏi những gông xiềng của quá khứ, dũng cảm theo đuổi cuộc sống mà mình thực sự mong muốn.

Bất kể là tình thân hay tình yêu, cô sẽ không để chúng trở thành gánh nặng trong lòng mình nữa.

Thay vào đó, cô sẽ đón nhận mọi khoảnh khắc đẹp đẽ với một thái độ lạc quan và truyền đi sự ấm áp cho những người yêu thương cô.

Vì ông trời đã cho cô cơ hội làm lại cuộc đời, cô sẽ như một cánh chim tự do bay cao trên bầu trời, tận hưởng trọn vẹn thanh xuân và đam mê của mình.

Dùng niềm tin vững chắc để viết nên những trang đời rực rỡ và đầy màu sắc của chính mình!

Đôi mắt Tống Ngọc Lan ngấn lệ, cô nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập niềm vui và tình cảm của Lục Trạch Dân, trái tim bỗng trào dâng sự xúc động, cô dõng dạc nói: “Em thích... thích anh, Lục Trạch Dân!”

Vừa dứt lời thì Lục Trạch Dân đã lập tức cúi người, kéo Tống Ngọc Lan đang ngồi ở ghế phụ vào lòng mình. Tóc cô chạm nhẹ vào mũi anh, hương thơm dịu dàng thoảng qua.

Bất ngờ bị ôm vào lòng, Tống Ngọc Lan cảm nhận được rõ ràng lồng n.g.ự.c vững chãi của Lục Trạch Dân. Cô có thể nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ như tiếng trống trận từ trái tim anh, điều này khiến cô cảm thấy vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc.

Tống Ngọc Lan không kìm được mà nở một nụ cười, đôi tay nhỏ bé của cô dường như mất đi sự kiểm soát, tự nhiên ôm lấy vòng eo săn chắc của Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân siết nhẹ vòng tay thêm chút nữa, hít một hơi sâu trên bờ vai của Tống Ngọc Lan trước khi từ từ thả cô ra.

Tống Ngọc Lan cũng thu tay về, dù đây là nơi vắng vẻ, nhưng ở thời đại thập niên 80 với tư tưởng bảo thủ thì hành vi vẫn phải có chừng mực.

“Ngọc Lan, anh muốn chúng ta làm người yêu, có được không?” Mặc dù Lục Trạch Dân biết Tống Ngọc Lan cũng thích mình, nhưng khi hỏi câu này thì giọng anh vẫn không tránh khỏi sự run rẩy.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh những cô gái trước đây tỏ tình với mình, họ có cảm giác giống anh bây giờ không? Cũng hồi hộp, mong chờ và lo lắng thế này?

Lúc đó anh đã lạnh lùng từ chối họ, vậy nên giờ đây chính anh đang phải trải qua cảm giác tương tự. Đây chẳng phải là báo ứng sao? Không ngạc nhiên khi con đường theo đuổi tình yêu của anh lại khó khăn đến vậy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-122.html.]

Nhưng Lục Trạch Dân không hối hận, ít nhất điều đó nhắc nhở anh rằng nếu có ai đó tỏ tình với mình lần nữa thì anh phải dứt khoát hơn, để họ biết rõ lập trường của mình, không để ai ôm hy vọng và ảo tưởng.

Tống Ngọc Lan không biết những suy nghĩ phức tạp trong đầu Lục Trạch Dân. Cô thẳng thắn thừa nhận mình thích anh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã hoàn toàn thuộc về anh. Cả hai vẫn cần thời gian để hiểu rõ về nhau hơn.

“Em đồng ý làm bạn gái anh, nhưng em có điều kiện.”

Lục Trạch Dân gật đầu chắc chắn, lúc này dù có phải móc cả trái tim ra cho Tống Ngọc Lan xem thì anh cũng không ngần ngại.

“Anh nói nhà anh ở Bắc Kinh, em chỉ biết gia đình anh ba đời theo quân đội. Vậy tại sao anh lại đến đơn vị quân đội ở Bạch Sa?”

Lục Trạch Dân nhìn cô với ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ, chỉ qua vài câu nói mà Tống Ngọc Lan đã nắm bắt được trọng điểm.

Lục Trạch Dân cúi người thắt lại dây an toàn cho cô: “Muộn rồi, để anh vừa lái xe vừa kể cho em nghe.”

Khi Lục Trạch Dân cúi xuống, Tống Ngọc Lan lại ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nhè nhẹ trên người anh. “Anh hút thuốc à?”

Lục Trạch Dân khởi động xe và trả lời: “Anh có hút, nhưng không thường xuyên. Gần đây áp lực công việc nhiều nên thỉnh thoảng mới hút để tỉnh táo.”

Tống Ngọc Lan gật đầu. Cô từng ngửi qua mùi thuốc nồng nặc của những người nghiện t.h.u.ố.c lá lâu năm, nhưng trên người Lục Trạch Dân chỉ thoang thoảng mùi rất nhẹ.

“Nếu em không thích thì anh có thể bỏ thuốc.” Lục Trạch Dân tiếp lời.

Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Không phải là không thích, chỉ là hút thuốc sẽ hại cho sức khỏe thôi.”

Lục Trạch Dân điều khiển vô-lăng: “Vậy là em đang lo lắng cho anh sao?”

Tống Ngọc Lan lại lắc đầu: “Em lo cho mình thì đúng hơn, hút thuốc không chỉ hại anh mà cả những người xung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi khói thuốc.”

“Thế thì anh sẽ bỏ thuốc.” Lục Trạch Dân trả lời dứt khoát.

Tống Ngọc Lan im lặng. Thật ra cô không thích việc ai đó thay đổi vì mình. Cô quyết định hẹn hò với Lục Trạch Dân cũng chỉ vì muốn sống đúng với cảm xúc thật của mình.

Nếu sau này cô không còn thích Lục Trạch Dân nữa thì cô cũng sẽ hành động theo trái tim mình mà chia tay.

Loading...