Khi nhìn thấy biểu tượng “Rolex” trên chiếc đồng hồ, trái tim Tống Ngọc Lan không thể không xao động. Những ngày qua, Lục Trạch Dân liên tục viện cớ “làm bạn” để từng chút khơi dậy cảm xúc trong cô, và giờ đây cảm giác đó đã lên đến đỉnh điểm.
Dường như Tống Ngọc Lan không thể kìm nén cảm xúc của mình thêm nữa!
Cô đang rơi vào vòng xoáy của tình yêu sao?
“Để anh đeo thử cho em nhé, nếu dây đeo không vừa thì anh có thể chỉnh lại.” Lục Trạch Dân nhẹ nhàng nhấc chiếc đồng hồ nhỏ nhắn lên bằng đôi tay trắng trẻo với những đường gân xanh nổi bật.
Anh cẩn thận chỉnh dây đồng hồ trên đầu ngón tay, trông vô cùng điêu luyện.
Tống Ngọc Lan cảm thấy mình thật sự đã vô phương cứu chữa. Ngay cả hành động nhỏ của Lục Trạch Dân cũng khiến cô xao xuyến, đến nỗi khi tay anh chạm vào, cô chẳng hề muốn rút tay về dù lòng bàn tay anh nóng rực.
Dây đeo vừa khít, đồng hồ nằm gọn gàng trên cổ tay mảnh khảnh và trắng nõn của Tống Ngọc Lan, hoàn toàn vừa vặn.
Lục Trạch Dân cúi xuống, chỉnh lại chiếc đồng hồ trên tay cô một cách tỉ mỉ.
Không biết là do thời tiết nóng hay vì bầu không khí trong xe mà Tống Ngọc Lan bỗng muốn làm điều gì đó táo bạo, như một nụ hôn nhẹ lên trán anh chẳng hạn.
Và cô đã thực sự làm điều đó.
Đôi môi mềm mại của Tống Ngọc Lan khẽ lướt qua vầng trán trơn bóng của Lục Trạch Dân nhanh như một cái chạm thoáng qua.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai người đều bất động.
Tống Ngọc Lan nhận ra sự vượt qua của mình, thoáng giật mình trở lại hiện thực, trong lòng âm thầm trách móc sao mình lại không kiềm chế được như thế?
Chẳng lẽ đúng là câu nói “phụ nữ trung niên mạnh mẽ như hổ” kia thật sao?
Thế nhưng khi đối diện với ánh mắt cháy bỏng và chân thành của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan lại cảm thấy miệng khô ráo, tim đập thình thịch không theo kiểm soát.
Thời gian cứ thế trôi qua, bầu không khí trong xe dường như ngày càng nóng lên, má cô dần đỏ lên như một quả táo chín, thật sự rất mê hoặc.
Cô căng thẳng đến nỗi vô thức lè lưỡi l.i.ế.m nhẹ đôi môi khô rồi khẽ ho một tiếng để xua tan bầu không khí lúng túng, ấp úng nói: “Cái đó... Anh có thể cho rằng đó chỉ là một sự cố thôi không? Ừm... chỉ là vô tình chạm phải thôi mà!” Giọng cô run rẩy và ngập ngừng, rõ ràng là không hề có tự tin để thuyết phục người đối diện tin vào lời bào chữa đó.
Lục Trạch Dân không nói gì, ánh mắt ngập tràn nụ cười, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay của Tống Ngọc Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-121.html.]
Trong lòng Tống Ngọc Lan bỗng dâng lên một cảm giác ngứa ngáy khó tả.
Cô không hiểu tại sao Lục Trạch Dân lại im lặng, rõ ràng hành động vừa rồi chỉ là theo bản năng, sao có thể coi là lỗi lớn chứ!
Khi cô định nói thêm gì đó để giải thích thì Lục Trạch Dân đã nhẹ nhàng nâng tay cô lên, ý bảo cô nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình hỏi: “Em có thích không?”
Tống Ngọc Lan khựng lại một chút, tâm trí rối bời, đâu còn tâm trạng để ý đến chiếc đồng hồ nữa. Cô chỉ nhìn qua loa rồi đáp: “Thích.”
Nghe thấy câu trả lời này, Lục Trạch Dân ngồi thẳng lại, nghiêm túc nhìn Tống Ngọc Lan và nói với vẻ mặt rất trang trọng: “Em nói thích, lại còn hôn anh. Anh chưa bao giờ yêu ai cả, nên em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Tống Ngọc Lan đờ người ra, ngỡ ngàng đến mức không biết phải phản ứng thế nào. Cô tròn mắt nhìn Lục Trạch Dân, lắp bắp nói: “Anh… anh, không phải anh đang hỏi em có thích chiếc đồng hồ này không à?”
Lục Trạch Dân lắc đầu, nở một nụ cười chân thành, dùng đôi mắt trong sáng và đầy sao nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Lan, khiến cô không thể trốn tránh.
“Anh thích em, Tống Ngọc Lan! Em có thích anh không?”
Trước ánh mắt cháy bỏng ấy, tim Tống Ngọc Lan đập nhanh hơn, tai cô đỏ lên.
Cô cố gắng thoát khỏi ánh mắt sâu thẳm đó, nhưng phát hiện ra mình đã bị cuốn vào và không thể rời xa được.
Trong không gian chật hẹp của xe, ánh mắt nồng nàn ấy khiến cô không thể tránh né. Tống Ngọc Lan quyết định thẳng thắn thừa nhận cảm xúc của mình dành cho Lục Trạch Dân.
“Thích.” Khi một chữ đơn giản và thẳng thắn ấy bật ra từ đôi môi của Tống Ngọc Lan liền giống như một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm.
Trong khoảnh khắc đó, Tống Ngọc Lan liền cảm nhận được một sự nhẹ nhõm không thể diễn tả bằng lời, như thể gánh nặng đè nén suốt nhiều năm qua cuối cùng đã được trút bỏ.
Cô bỗng hiểu ra!
Tại sao khi có được cuộc sống mới tuyệt vời như vậy mà cô vẫn còn là con người u ám của kiếp trước?
Dù đã có được tình thân mà cô từng khao khát thì trái tim cô vẫn luôn tràn ngập sự lo lắng và bất an!
Thậm chí khi tình yêu đến gõ cửa thì cô cũng không dám mở cánh cửa hạnh phúc ấy ra!
Cô sợ điều gì chứ?
Mất đi tình thân? Mất đi tình yêu?