Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-04-15 23:22:14
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc dạo chơi này làm lòng Tống Ngọc Lan khó có thể yên ổn, bởi cô tình cờ nhìn thấy một tấm bảng bán nhà tại ngã ba đường.

Sau khi ngắm nghía và xem xét trong nửa tiếng, cô xác định được khu vực hình tam giác này trong tương lai sẽ trở thành khu vực sầm uất của Bằng Thành, thế là cô liền nảy ra ý định mua nó.

Không chần chừ gì, cô liền gõ cửa. Một cô bé buộc tóc hai bên ló đầu ra và hỏi: “Cô muốn mua nhà à?”

“Ừ.”

“Mẹ ơi, lại có người tới xem nhà~” Giọng cô bé vang lên đầy hào hứng.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ mặc áo xanh dắt tay cô bé bước ra. Bà ấy nhìn cả ba người từ đầu đến chân, rồi ánh mắt dừng lại ở trên người Tống Ngọc Lan: “Cô muốn mua nhà à?”

Tống Ngọc Lan nhướng mày, trong ba người chỉ có cô là ăn mặc xuề xòa nhất, vậy mà người phụ nữ này lại khẳng định chính cô muốn mua nhà.

Người phụ nữ cầm chìa khóa mở cổng, giới thiệu: “Nhà này có cả sân sau, hai tầng, là nhà xây bằng gạch xanh cách đây hai năm thôi.”

“Cho tôi hỏi, tại sao chị lại muốn bán nhà?” Tống Ngọc Lan không muốn mua phải ngôi nhà có vấn đề.

Người phụ nữ quay đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Tôi định dẫn con gái đi tìm bố nó. Năm nay con bé hơn 6 tuổi rồi, sắp đến tuổi đi học, mà ở Bằng Thành này lại có trình độ giáo dục lạc hậu quá, tôi cũng chẳng có người thân ở đây, nên đành chuyển đi.”

Tống Ngọc Lan tiếp tục hỏi: “Ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của chị chứ?”

“Ừ, là di sản bố mẹ tôi để lại, là tài sản trước hôn nhân của tôi.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan yên tâm hơn, bắt đầu đi tham quan nhà.

Đào Tử đi theo hỏi nhỏ: “Ngọc Lan, em định làm gì thế?”

Tống Ngọc Lan trao cho Đào Tử một ánh mắt, rồi đi lên lầu hai. Đào Tử lập tức theo sau.

Lên tới lầu hai, chỉ thấy vài căn phòng thông thoáng từ bắc đến nam. Xung quanh khu vực này đều là đất hoang chưa được phát triển.

“Em muốn mua căn nhà này” Tống Ngọc Lan thấy không có ai đi theo thì mới nói một cách chắc nịch.

Đào Tử nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khung cảnh xung quanh hoang vắng thì lắc đầu: “Ngọc Lan, chỗ này hẻo lánh quá, cách khu phố chính Bằng Thành xa thế này, không đáng đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-117.html.]

Tống Ngọc Lan không thể giải thích rằng mảnh đất hoang này sau này sẽ trở thành khu vực nhộn nhịp của Bằng Thành.

Cô cũng không có ý định rủ Đào Tử cùng đầu tư, nên chỉ giải thích ngắn gọn: “Bằng Thành đang phát triển rất nhanh, rồi cũng sẽ đến lượt khu vực này. Mua trước coi như đầu tư sớm.”

Thấy Tống Ngọc Lan nói vậy, Đào Tử đành im lặng.

Nhưng khi nghe giá người phụ nữ đưa ra thì Đào Tử không khỏi kinh ngạc: “Tám vạn à? Tám vạn đã có thể mua được căn hộ ba phòng ở Quảng Đông rồi đấy.”

Trong lòng Tống Ngọc Lan có chút bất ngờ. Cô không thấy đắt mà ngược lại còn thấy quá rẻ.

Ngôi nhà này có diện tích tới hơn ba trăm mét vuông, cộng với sân sau rộng hơn trăm mét vuông, tổng cộng là hơn 500 mét vuông.

Dù đất ở Bằng Thành bây giờ chưa có giá trị, nhưng với diện tích 500 mét vuông này thì giá không thể dưới tám vạn, chưa kể ngôi nhà bằng gạch xanh xây chưa đầy hai năm, giá trị ít nhất phải là mười vạn. Tống Ngọc Lan đã định mua với giá mười vạn rồi.

Nhưng cô cũng không thể bỏ qua ý tốt của Đào Tử, liền tiếp lời: “Cũng có hơi đắt.”

Người phụ nữ nhìn Tống Ngọc Lan: “Tuy bây giờ Bằng Thành chưa phát triển, nhưng ai dám nói sau này nó không thể giống như Quảng Đông chứ? Nếu không phải vì không có người thân ở đây, sợ nhà bị chiếm dụng khi để trống thì tôi đã không bán.”

“Tôi ra giá này là hợp lý rồi, thấy cô gái này có duyên nên mới để giá tám vạn, chứ người khác đến thì tôi đã đòi hẳn mười vạn.”

Lúc này trong người Tống Ngọc Lan chỉ còn hơn năm trăm đồng. Cô đã đưa năm nghìn cho Tiểu Hắc rồi.

Cô rút toàn bộ số tiền còn lại ra làm tiền đặt cọc, hẹn ba ngày sau sẽ đến ký hợp đồng.

Trên đường về, Đào Tử không hiểu nổi, liền hỏi: “Sao em lại thích căn nhà đó thế? Tám vạn là đã mua được một cửa hàng nhỏ ở Quảng Đông rồi đấy.”

“Vẫn là câu nói đó, sau này Bằng Thành sẽ phát triển mạnh, em đang tranh thủ đón đầu cơ hội thôi.” Tống Ngọc Lan vừa lái xe vừa trả lời.

Đào Tử thấy Tống Ngọc Lan kiên quyết như vậy thì cũng đành gật đầu: “Ừ, em quyết định là được.”

Lục Trạch Dân ngồi ở ghế sau nhìn Tống Ngọc Lan thật sâu, từ đầu tới cuối không nói gì.

Những ngày ở bên nhau, anh nhận ra Tống Ngọc Lan là một người phụ nữ chín chắn, luôn cân nhắc thiệt hơn một cách kỹ lưỡng, cô còn có chút giống mẹ anh. Tuy nhiên, mẹ anh làm việc quyết đoán và sắc bén hơn một chút.

Quan trọng nhất là tối qua anh đã cho người tra cứu quy hoạch và phát triển của Bằng Thành, phát hiện ngôi nhà mà Tống Ngọc Lan mua nằm ngay trung tâm phát triển trong hai năm tới của thành phố, chỉ là chính quyền chưa chính thức công bố ra ngoài mà thôi.

Loading...