Nhưng bà nội Tống chẳng để tâm, bà bước thẳng tới trước mặt Lục Trạch Dân, mời anh ngồi xuống rồi liên tục hỏi han: “Sao tay cháu lại thế này?”
Lục Trạch Dân chỉ nói là vô tình bị thương khi tập luyện ở đơn vị.
Tống Ngọc Lan bị bà nội Tống bỏ mặc đứng ngoài cửa, quay sang nhìn Đào Tử, cả hai chỉ biết lắc đầu cười trừ, chẳng rõ ai mới là cháu ruột của bà nội Tống nữa.
Cô kéo Đào Tử lại gần và khẽ thì thầm, kể cho cô ấy nghe tin tức mà Lục Trạch Dân mang tới.
Đôi mắt Đào Tử ngay lập tức sáng bừng lên: “Thật sao?”
“Không tin thì chị cứ hỏi anh ấy đi, đừng để bà em nghe thấy là được.” Tống Ngọc Lan cười nói.
“Thôi, chị tin em. Mà chị thấy hình như cậu ấy có tình cảm với em đấy, còn đích thân đến tận nhà nữa cơ mà.” Đào Tử cười tinh nghịch, rồi mang túi đồ vào bếp.
Bà nội Tống nở nụ cười rạng rỡ nhìn Tống Ngọc Lan rồi nói: “Ngọc Lan à, con ngồi nói chuyện với Trạch Dân đi, bà vào bếp nấu cơm.” Dứt lời, bà liền quay người bước vào bếp.
Đào Tử ở trong bếp lập tức nhận ra ý đồ của bà nội Tống, trong lòng không khỏi buồn cười.
Cô ấy thông minh nhanh chóng ở lại giúp bà nội Tống nấu ăn, gửi cho Tống Ngọc Lan một ánh mắt đầy bất lực, để cho hai người kia có không gian riêng.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì Lục Trạch Dân đã hạ giọng trêu Tống Ngọc Lan: “Xem ra bà nội rất quý tôi đấy.”
Nghe vậy, Tống Ngọc Lan không nhịn được mà lườm anh một cái, khẽ nhếch miệng: “Anh không có bà à? Sao tự nhiên nhận bừa bà tôi làm gì?”
Lục Trạch Dân cười rạng rỡ, trong mắt ánh lên niềm vui: “Tất nhiên là tôi có bà rồi, nhưng tôi đang thiếu một người yêu, nên bây giờ tôi đang cố gắng theo đuổi.”
Tai Tống Ngọc Lan lập tức đỏ bừng, cô xua tay về phía không khí như muốn xua đuổi lời trêu đùa đó, rồi tức giận nói: “Anh có thể bớt nói linh tinh được không?” Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại không kiềm được mà nhảy nhót.
Để giấu đi sự bối rối của mình, Tống Ngọc Lan vội vàng đứng dậy, lấy một cuốn sách từ bàn học ra và ngồi xuống chăm chú đọc.
Lục Trạch Dân nhìn bóng lưng rõ ràng đang hoảng loạn của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười tinh tế, nhẹ nhàng nhưng không dễ nhận ra.
Cô gái nhìn thì có vẻ yếu đuối này, lúc ban đầu thứ hấp dẫn anh chỉ là dung mạo xinh đẹp của Tống Ngọc Lan mà thôi. Tuy nhiên, những lần gặp gỡ sau đó mới khiến anh hiểu thêm về con người thật sự của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-113.html.]
Anh đã chứng kiến sự nhanh nhạy và can đảm của cô khi đối mặt với khó khăn, cùng với sự bình tĩnh và khả năng ứng phó vượt trội trong những tình huống nguy hiểm.
Đặc biệt, trong lần gặp gỡ gần đây, khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm như làn nước mùa thu của Tống Ngọc Lan, anh nhận ra rằng nếu không tình cờ gặp cảnh sát, với sự sắc sảo của mình thì Tống Ngọc Lan cũng có thể thoát khỏi hiểm nguy một cách an toàn.
Một cô gái hội tụ đủ sắc đẹp, trí tuệ, dũng cảm và tài năng như vậy, làm sao không khiến anh rung động cho được?
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lục Trạch Dân đã hoàn toàn bị cô chinh phục, từ ngoại hình cho đến tâm hồn.
Hai lần trước anh cũng đã bày tỏ sự yêu thích của mình với Tống Ngọc Lan, nhưng anh chưa bao giờ quyết tâm như lần này.
Sau bữa tối, bà nội Tống đề nghị Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân ra ngoài đi dạo để tiêu cơm, còn bà ấy và Đào Tử sẽ ở nhà dọn dẹp.
Tống Ngọc Lan thầm nghĩ: Ai mới là cháu ruột của bà đây?
Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Lục Trạch Dân, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng phải chiều theo, lấy một chiếc áo khoác mỏng rồi đi cùng anh ra ngoài.
Ở Quảng Đông có khá nhiều công viên nhỏ.
Lúc này, mặt trời đang lặn dần về phía tây, kéo dài bóng hai người ra trông như một đôi tình lữ.
Trên ban công, Đào Tử và bà nội Tống thu tầm mắt về. Đào Tử không nhịn được cười hỏi: “Bà thích Lục Trạch Dân lắm phải không?”
Bà nội Tống không giấu giếm mà gật đầu: “Cháu không thấy sao, Ngọc Lan nhà bà cần một người đàn ông như cậu ấy.”
Đào Tử nghĩ đến ngoại hình của hai người họ liền gật đầu đồng tình: “Đúng là rất xứng đôi.”
“Hơn nữa, bà đã tìm hiểu về gia thế của Trạch Dân rồi, gia cảnh nhà cậu ấy khá tốt. Ngọc Lan nhà bà từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực, hiếm khi được hưởng phúc. Bây giờ nó có vẻ khờ khạo trong chuyện tình cảm, vậy nên bà đành phải giúp nó thôi.”
Đào Tử cười nói: “Cháu không nghĩ là Ngọc Lan ngốc đâu. Chỉ là em ấy không quan tâm đến chuyện tình cảm thôi.”
“Đừng nói về hai đứa nó nữa. Cháu lớn hơn Ngọc Lan nhiều, có người trong lòng chưa?”
Đào Tử cười phá lên trước sự thẳng thắn của bà nội Tống: “Bà ơi, bà hiện đại quá!”
“Chuyện nam nữ có gì mà không nói được. Tại sao đàn ông nói thì được, còn phụ nữ thì không?”