Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 111

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:42:28
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 111

 

Lục Trạch Dân tự nhiên cầm lấy hộp giữ nhiệt từ tay bà nội Tống rồi đi theo hai bà cháu.

Trên đường đến bệnh viện, Tống Ngọc Lan cố tránh ánh mắt của Lục Trạch Dân.

Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt cũng dần nóng lên.

Tới bệnh viện, cô liền được đi cấp cứu.

Kết quả, Tống Ngọc Lan sốt cao tới 39 độ.

Lúc này cô mới nhận ra mặt mình đỏ là do sốt, chứ không phải do ngại ngùng.

Tìm được phòng bệnh của Đào Tử, may mắn vẫn còn một giường trống nên cô nhập viện luôn.

Đào Tử đang truyền nước, ngủ say sưa.

Trần Chiếu báo cáo tình hình của Đào Tử với mọi người: “Sau khi quá căng thẳng, tinh thần lại dính mưa nên cô ấy sốt cao và bất tỉnh, bác sĩ đã cho cô ấy uống thuốc hạ sốt, truyền xong chai nước này là cơ bản sẽ ổn.”

Thực ra Tống Ngọc Lan cũng không khác mấy, chỉ là tình trạng nhẹ hơn.

Cô, Lục Trạch Dân, Trần Chiếu và bà nội Tống ăn cháo gà. Để lại một bát cho Đào Tử, đợi cô ấy tỉnh dậy sẽ ăn sau.

Y tá mang thuốc đến truyền nước, thỉnh thoảng lại nhìn Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân, trong ánh mắt hiện rõ hình trái tim.

Tống Ngọc Lan thấy rất quen thuộc với ánh mắt ấy, hệt như ánh mắt của cô khi “đu cp” trong kiếp trước.

Tới gần 7:30 sáng, Lục Trạch Dân và Trần Chiếu chào tạm biệt bà nội Tống và Tống Ngọc Lan để quay về đội.

Sau khi hai người họ rời đi, Tống Ngọc Lan mới yên tâm chìm vào giấc ngủ sâu.

Cô ngủ li bì đến hơn 3 giờ chiều mới tỉnh dậy.

Lúc này, Đào Tử ở giường bên đã tỉnh, đang cầm bát cháo gà ăn. Thấy Tống Ngọc Lan mở mắt, hai người liếc nhau, không ai nói gì mà chỉ nhìn nhau với đôi mắt hoe đỏ.

Tống Ngọc Lan vội vã lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, nháy mắt với Đào Tử rồi ra hiệu nhìn sang bà nội Tống đang gục đầu ngủ bên cạnh giường cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-111.html.]

Đào Tử hiểu ý, thở dài nhẹ nhõm, điều chỉnh cảm xúc của mình.

Tống Ngọc Lan sờ lên trán, thấy không còn nóng nữa liền nhẹ nhàng đứng dậy định bế bà nội lên giường nằm cho thoải mái.

Nhưng bà nội Tống vốn là người ngủ không sâu, bà ấy lập tức mở mắt.

Thấy Tống Ngọc Lan đã tỉnh, bà liền vội nói: “Để bà đi gọi bác sĩ sang khám cho hai đứa.”

Cả hai người đều đã hạ sốt, sức khỏe không có vấn đề gì nghiêm trọng, bác sĩ dặn họ chú ý giữ ấm và nghỉ ngơi, sau đó liền cho làm thủ tục xuất viện.

Khi trở về nhà trọ, Tống Ngọc Lan nói với bà nội Tống rằng cô và Đào Tử sẽ không tiếp tục chạy tới Bằng thành nữa, tạm thời sẽ nghỉ ngơi một thời gian.

Suốt đêm qua bà nội Tống vẫn luôn lo lắng không yên, nay nghe được lời này thì mới an tâm, trở về phòng nghỉ ngơi.

Xác định bà nội Tống đã ngủ say, Tống Ngọc Lan bước vào phòng của Đào Tử.

Hai người ôm nhau khóc trong im lặng một hồi lâu.

Những chuyện xảy ra vừa rồi khiến họ không khỏi bị ảnh hưởng tâm lý. Giờ mà bảo Tống Ngọc Lan và Đào Tử đi lại con đường đó thì chắc chắn sẽ không thể thoải mái như trước.

Hai người quyết định ngày mai sẽ xử lý số tất chân trên xe, tạm thời không đến Bằng Thành nữa. Tuy nhiên, vẫn phải báo lại tình hình với Tiểu Hắc ở thôn Trừng Hải.

Sau khi lo liệu hàng hóa xong, Tống Ngọc Lan liền gọi điện cho Tiểu Hắc, chuyển qua nhiều tuyến khác nhau, cuối cùng cũng liên lạc được. Cô kể lại chuyện đã xảy ra cho Tiểu Hắc nghe. Anh ấy tỏ vẻ thấu hiểu, chỉ hỏi một câu: “Vậy sau này cô còn tiếp tục lấy tất nữa không?”

Tống Ngọc Lan im lặng nửa phút, rồi mới trả lời: “Anh cứ để mọi người trong thôn làm tiếp. Tiền công thì anh cứ trả đúng hạn giúp tôi. Cho tôi số tài khoản, tôi sẽ gửi trước 5.000 đồng cho anh. Anh cất tất chân giúp tôi, khi nào tôi giải quyết xong việc ở đây thì tôi sẽ quay lại lấy hàng.”

Cúp máy xong, Đào Tử định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tống Ngọc Lan đưa hai đồng cho người trực ở bốt điện thoại, rồi cùng Đào Tử lên xe rời đi. Trên đường, cô bỗng nói: “Em muốn đi học lái xe, chị có quen ai không?”

Đào Tử gật đầu: “Có, con trai của chú họ chị làm huấn luyện viên. Ngày mai chị dẫn em đến gặp anh ấy. Em đã biết lái rồi, chắc không quá nửa tháng là có bằng thôi.”

Đi qua ngã tư, Đào Tử mới tiếp tục hỏi: “Em vẫn định đến Bằng Thành làm ăn nữa à?”

Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu. Lục Trạch Dân là người trong quân đội, được cử đến hỗ trợ cảnh sát địa phương chắc chắn là vì đối tượng rất nguy hiểm.

“Bây giờ đường đó không an toàn nên tạm thời chúng ta sẽ không đi. Đợi khi nào bên cảnh sát có thông tin chắc chắn, lúc đó quay lại Bằng Thành sẽ an toàn hơn. Ban đầu em nghĩ là đám côn đồ đó nhắm vào chúng ta, nhưng giờ ngẫm lại thì có lẽ là chúng ta vô tình lọt vào vòng vây của cả hai bên. Mình nên tin vào năng lực của cảnh sát.”

Loading...