Chương 101
Bà nội Tống khẽ cười: “Bà tin chị Đào của cháu chứ, nhưng vẫn lo hai đứa con gái đi xa một mình không an toàn.”
“Chuyện đơn giản thôi ạ. Chúng cháu đi ô tô mà. Phải mặc quần áo vá chằng vá đụp này vào, lần trước cháu đi một mình thì cháu còn bôi đen mặt, thế là chẳng ai thèm để ý đến cháu cả” Đào Tử chỉ vào hai bộ quần áo đen rách rưới treo cạnh nhà kho.
Thấy Đào Tử chuẩn bị chu đáo như vậy, bà nội Tống cũng đành đồng ý.
Buổi tối hôm đó, Đào Tử tranh thủ thời gian trước khi trời tối hẳn để ra chợ mua thêm rau củ quả tươi về cho bà nội Tống ăn trong những ngày ở nhà một mình.
Đào Tử còn cẩn thận mua thêm một chiếc TV đen trắng, kiên nhẫn hướng dẫn bà nội Tống cách sử dụng.
Bà nội Tống nhanh chóng bị thu hút bởi chiếc TV, khiến Tống Ngọc Lan cảm thấy yên tâm hơn.
Sáng hôm sau, khi trời còn tối đen thì Tống Ngọc Lan và Đào Tử đã dậy sớm, mang theo thức ăn đã chuẩn bị từ tối hôm trước rồi lên đường.
7 giờ sáng, cửa khẩu chính thức mở. Từ đây đến cửa khẩu Bằng Thành, dù lái nhanh cũng mất ít nhất là hai tiếng đồng hồ.
Chiếc xe chạy được khoảng nửa tiếng thì cuối cùng đã ra khỏi phạm vi thành phố. Trên đường, Tống Ngọc Lan chăm chú quan sát những thao tác lái xe chưa thuần thục của Đào Tử, trong lòng thầm cân nhắc xem liệu mình có nên lái xe thay cô ấy hay không.
Kiếp trước, Tống Ngọc Lan đã biết lái xe. Với tốc độ này của Đào Tử thì cô lo rằng tới trưa thì họ mới tới được cửa khẩu mất.
“Hay là để em lái nhé?”
Nghe vậy, Đào Tử ngạc nhiên hỏi lại: “Em biết lái xe à?”
Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu, đáp nhẹ nhàng: “Ừ, em biết, chỉ là chưa có bằng lái thôi.”
Lúc này, họ đang ở trên con đường vùng ngoại ô, không có camera giám sát và rất hiếm khi có cảnh sát giao thông kiểm tra trên những tuyến đường thế này. Do đó, việc không có bằng lái cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Đào Tử suy nghĩ một lúc rồi đạp phanh, vui vẻ đồng ý: “Được, vậy để em thử lái xem sao!” Nói rồi, hai người đổi chỗ cho nhau.
Tống Ngọc Lan nhanh chóng điều khiển vô lăng, chiếc xe lướt đi một cách êm ái.
Đào Tử nhìn qua cửa sổ, thấy màn đêm bên ngoài lùi lại nhanh chóng thì không khỏi kinh ngạc: “Em thực sự biết lái xe! Vậy sao không thi bằng lái đi?”
“Trước đây học lỏm được từ các chú trong làng. Em không biết là lái xe ở thành phố còn cần phải có bằng.” Tống Ngọc Lan vội bịa ra một lý do để Đào Tử yên tâm về kỹ năng lái xe của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-101.html.]
“Chà, tay lái của em tốt quá! Chị thấy em còn lái xe tốt hơn chị nhiều.” Đào Tử khen ngợi.
“Cũng bình thường thôi, quen tay thì khéo léo hơn mà.” Tống Ngọc Lan mỉm cười đáp lại.
Hai người vừa trò chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh.
Mặt trời dần ló dạng, ánh sáng ngày mới tràn ngập, con đường phía trước cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Kìa, cửa khẩu ở phía trước rồi.” Đào Tử chỉ về phía trước, rồi nhìn đồng hồ: “Không ngờ còn chưa đến hai tiếng. Kỹ năng lái xe của em giỏi thật đấy!”
Tống Ngọc Lan giảm tốc độ, rồi nhường lại vô lăng cho Đào Tử lái tiếp. Họ tiến dần về phía cửa khẩu.
Sau khi xuất trình giấy tờ ra vào, xe của họ dễ dàng vượt qua cửa khẩu, chính thức tiến vào địa phận Bằng Thành.
Đào Tử tìm được chỗ quen thuộc để đỗ xe, rồi nhanh chóng dỡ 2.000 chiếc quần trong cốp xe xuống.
Chưa kịp mở hàng thì đã có một người phụ nữ đội mũ bảo hộ bước tới: “Em gái, nửa tháng nay không thấy cô, tôi còn tưởng cô không quay lại nữa cơ!”
Lúc này, Đào Tử mặt mũi lấm lem bụi bẩn, chỉ lộ ra mỗi hàm răng trắng: “Chị dâu à, tôi lo làm giấy tờ ra vào nên mất thời gian. Chị là khách hàng đầu tiên hôm nay, mỗi chiếc quần tôi sẽ bớt cho chị một đồng!”
Người phụ nữ lập tức vui vẻ bước lên chọn hàng: “Vậy nếu tôi mua năm chiếc thì sao?”
Đào Tử nháy mắt nhìn Tống Ngọc Lan rồi trả lời: “Mua mười chiếc thì mỗi chiếc sẽ bớt cho chị một đồng rưỡi!”
“Được quá đi chứ!” Người phụ nữ reo lên.
Trong lúc Đào Tử bán hàng, Tống Ngọc Lan quan sát đám người mua quần, hầu hết đều là công nhân làm việc ở các công trình gần đó. Mỗi người mua ít nhất ba chiếc.
Đến khoảng ba giờ chiều thì toàn bộ 2.000 chiếc quần đã được bán hết sạch.
Đào Tử đưa hai tờ tiền giấy cho ông lão trông coi quầy hàng, sau đó dẫn Tống Ngọc Lan tới một quán ăn nhỏ gần đó. Cô gọi hai món thịt và một món rau xào. Trong lúc chờ thức ăn được dọn ra, Đào Tử hạ giọng hỏi nhỏ Tống Ngọc Lan.
“Thế nào? Em có nghĩ ra ý tưởng gì mới không?”
Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng vuốt mấy lọn tóc xõa bên tai ra sau, rồi đưa mắt quan sát xung quanh.
Trong quán ăn nhỏ chỉ có lác đác vài vị khách ngồi rải rác.
“Hiện tại em vẫn chưa nghĩ ra điều gì mới cả, lát nữa chúng ta đi dạo một vòng xem sao.” Cô đáp lời.