Chương 100
Tống Ngọc Lan lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật một lúc, cảm nhận vẻ đẹp sinh động của thiên nhiên.
Đến 6 giờ chiều, cuối cùng tàu hỏa cũng đến ga.
Tống Ngọc Lan thu dọn hành lý và bước xuống tàu. Cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành của miền Nam, mùi hương ẩm ướt của cây cỏ và hoa lá hòa quyện trong không khí, khiến cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Ngay lập tức, Tống Ngọc Lan nhìn thấy Đào Tử đang đứng ngoài cửa nhà ga, đảo mắt nhìn xung quanh.
Cô kéo bà nội đi về phía Đào Tử, tới lúc này Đào Tử mới nhận ra người đứng trước mặt mình chính là Tống Ngọc Lan!
“Trời ơi! Là em à?” Đào Tử tròn mắt nhìn mái tóc ngắn dày với mái che trán của Tống Ngọc Lan, kinh ngạc không thốt lên lời.
Tống Ngọc Lan tiến lên ôm lấy Đào Tử cười nói: “Lâu rồi không gặp, chị Đào Tử. Về nhà rồi nói tiếp!”
Để thuận tiện cho việc đi lại nên Đào Tử đã vay tiền từ gia đình để mua một chiếc Santana cũ ở Bằng Thành.
Sau khi đỡ bà nội ngồi vào ghế sau, Tống Ngọc Lan liền ngồi vào ghế phụ phía trước.
Đào Tử vừa mới lấy bằng lái xe nên cô ấy lái rất chậm. Trên đường đi, cô ấy kể lại những gì cô ấy đã trải qua khi đến Bằng Thành.
Bây giờ, khác với sau này, đi vào Bằng Thành không cần giấy phép.
Nhưng vào những năm 80 thì người ta phải có giấy phép ra vào mới được vào Bằng Thành, và giấy phép này chỉ cấp cho những người trong tỉnh Quảng Đông với lý do hợp pháp.
Khoảng một tháng rưỡi trước, Đào Tử mang theo 4 vạn mà cô ấy kiếm được một mình đến Bằng Thành.
Lúc đó, Bằng Thành vẫn chỉ là một làng chài nhỏ, mặc dù một số nơi đã bắt đầu thi công nhưng vẫn còn lâu mới đạt được tốc độ phát triển thần kỳ như về sau.
Tống Ngọc Lan nhớ rằng năm 1979 thì Trung Quốc mới quyết định lập Bằng Thành làm đặc khu kinh tế.
Bây giờ chỉ mới hơn hai năm, đây vẫn là giai đoạn đầu của tốc độ phát triển Bằng Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-100.html.]
“Ở đó có rất nhiều công nhân. Chị ở lại đó ba ngày rồi quyết định quay về lấy một lô quần áo để thử bán. Chị không dám lấy hàng đắt mà chỉ mua quần giá 8 đồng từ các cửa hàng đại lý rồi mang qua đó bán lại 15 đồng. Em đoán xem chuyến đó chị kiếm được bao nhiêu?”
Đào Tử tràn đầy phấn khích. Cô ấy không chờ Tống Ngọc Lan trả lời mà tự hào nói luôn: “Chuyến đó chị kiếm được 8.000 đồng thuần lợi nhuận đấy!”
Ngồi ở ghế sau, bà nội Tống không khỏi kêu lên kinh ngạc: “Tám nghìn?!”
“Vâng ạ. Đó là lý do cháu muốn mời Ngọc Lan cùng đi xem xét, liệu công việc này có thể phát triển lâu dài được không!”
Tống Ngọc Lan cũng vô cùng ngạc nhiên trước tốc độ kiếm tiền của Đào Tử. Đây là chỉ đi một chuyến liền kiếm được 8.000 đồng. Trong khi cô lấy hàng từ tỉnh Quảng Đông rồi đưa về tận huyện Ngọc Lâm xa xôi này, phải mất đến hai tháng mới kiếm được hơn 5 vạn, mà đó còn là nhờ thời điểm tết thuận lợi.
Xe dừng lại trước cửa nhà kho nhỏ của Đào Tử. Cô ấy nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt lấp lánh: “Chị mới nhận được giấy phép ra vào Bằng Thành hôm qua, có hạn trong nửa tháng. Em định ở lại bao lâu?”
Mấy ngày trước, Đào Tử biết Tống Ngọc Lan đang học lớp 12 và chuẩn bị cho kỳ thi đại học nên cô ấy rất ngại mời Tống Ngọc Lan đi quá lâu.
Tống Ngọc Lan vỗ nhẹ vào ba lô: “Ít nhất là nửa tháng. Em phải đi cùng chị đến Bằng Thành để xem tình hình rồi mới có thể quyết định được.”
Nghe Tống Ngọc Lan nói vậy, Đào Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi khi, trong lòng Đào Tử cũng thắc mắc.
Vốn dĩ cô ấy lớn hơn Tống Ngọc Lan những bảy tuổi, kinh nghiệm sống cũng phải phong phú hơn nhiều. Hơn nữa Ngọc Lan chỉ là một cô gái bước ra từ một ngôi làng nhỏ. Vậy mà mỗi khi nghe Tống Ngọc Lan đưa ra ý kiến hay nhận định gì là Đào Tử luôn cảm thấy những điều đó vô cùng đúng đắn và hợp lý.
Lúc đầu, gia đình Đào Tử không ủng hộ việc cô ấy đến Bằng Thành. Dù gì nơi đó trước giờ cũng chỉ là một làng chài lớn hơn một chút, không có gì đặc biệt cả. Nhưng sau khi Đào Tử tự mình bươn chải nửa tháng ở đó, kiếm được tiền mang về thì không còn ai phản đối nữa.
Đào Tử mở cửa kho, bên trong có nửa kho hàng, chủ yếu là những chiếc quần mặc bền nhưng không được đẹp mắt lắm.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi tới Bằng Thành, chị sẽ mang theo số hàng này đến bán. Em cũng sẽ có cơ hội cảm nhận bầu không khí kinh doanh ở đó. Nhưng giấy phép của chị lại chỉ đủ để đưa thêm một người vào.”
Đào Tử có vẻ ái ngại nhìn bà nội Tống.
Bà nội Tống lo lắng hỏi: “Thế hai đứa cần bao lâu mới về được?”
“7 giờ sáng mai cửa khẩu mới mở. Tính ra thì phải đến chiều ngày kia chúng cháu mới về tới nơi” Đào Tử thật thà trả lời.
Tống Ngọc Lan bước lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y bà nội nhẹ nhàng an ủi: “Bà yên tâm, cháu đi với chị Đào sẽ không có chuyện gì đâu. Chúng cháu đã làm ăn với nhau lâu rồi mà.”