Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 57: Ngư Viên Đạt Thành Hợp Tác ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:44:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả đều nhao nhao khen ngợi, Khương Phù trong lòng càng thêm vững .

nên đặt tên gì đây? Gọi thẳng là Chả cá (Ngư viên) thì chắc chắn , chẳng là công khai cho khác dùng gì để !

Tuy nhiên, nàng cũng sợ khác , chẳng qua nếu đặt lên bàn ăn của Túy Hương Lâu, cái tên Ngư Viên quả thật đủ tao nhã.

Khương Phù suy nghĩ nát óc cả một đêm, cuối cùng cũng chút ý tưởng khi trời gần sáng.

Cả một đêm ngủ ngon, giờ tâm tư giải quyết, Khương Phù ngủ một giấc bù thật , nàng thể nào mang đôi mắt gấu trúc đường .

Nàng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào, suýt chút nữa thì lỡ việc.

Khương Phù vội vàng đến xưởng xem bún sợi (phấn điều). Cả sân đều phơi đầy, cũng may thời tiết ủng hộ, những mẻ phơi đầu tiên gần như khô .

Món bún sợi khi nhanh chóng đem phơi, nếu sẽ dễ hỏng. Đồ khô dễ bảo quản và dễ vận chuyển hơn.

Khương Phù gọi Trần Tú Tú và thu gom bún sợi khô , bó thành từng bó một cân bằng dây thừng, như sẽ tiện tính toán hơn. Tổng cộng cũng chỉ hơn ba mươi bó, thu dọn xong liền cất hết kho.

Khương Phù lấy ba bó, chờ ngày hôm mang Túy Hương Lâu, ngoài còn tìm một tiệm mì để xem thể đàm phán hợp tác .

Tiện thể nàng bảo Chu Bách sông bắt thêm vài con cá nữa, nàng nhanh chóng xong chả cá buổi chiều, để mang theo huyện thành cùng một lượt, đỡ chạy chạy .

Xe bò cũng là xe, vẫn nên quý trọng.

hứa sẽ dạy Đại Nha ăn buôn bán, Khương Phù đặc biệt đưa cô bé huyện thành cùng.

Đại Nha từng đến huyện thành, dọc đường vô cùng phấn khích, khiến Khương Phù cảm thấy chút buồn lòng.

Mỗi nàng huyện thành đều là để lo chuyện chính sự, bao giờ thời gian đưa các cô nữ nhi dạo.

Chắc một tháng nữa là đến Tết, đợi khi xưởng nghỉ việc, lúc sắm Tết nhất định đưa cả nhà chơi một chuyến.

Đến huyện thành, Đại Nha càng thấy thứ gì cũng lạ lùng vô cùng, mắt trái , sợ bỏ lỡ thứ gì đó.

Khương Phù hứa với Đại Nha, lát nữa bận xong việc chính sẽ đưa cô bé dạo một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nha lập tức nở một nụ rạng rỡ.

Khương Phù đến Hồi Xuân Đường . Nàng một ít chả cá chiên giòn tiện thể mang biếu Chu đại phu. Việc thành thông lệ, món gì ngon nàng đều hiếu kính ông cụ .

Bún sợi đều là đồ khô nên nàng mang cho ông. Nàng còn với Chu đại phu, nếu đàm phán thỏa với Túy Hương Lâu thì cứ đến đó mà ăn, dù cũng là tửu lầu của nhà , ăn phí hoài.

Lời của nàng khiến Chu đại phu ha hả. Vài chuyện thêm một lát, Khương Phù và mới rời đến Túy Hương Lâu.

Quan hệ là thường xuyên mới bền chặt! Đương nhiên, tiền đề là mối quan hệ đó đáng để duy trì.

“Khương tử, Khương , đây là cô nương nhà đấy ư, thật là xinh xắn lanh lợi, nuôi dạy thật .”

Khương Phù hợp tác với Túy Hương Lâu vài tháng, nhưng Khương Phù cũng đến đây mấy . Giờ nàng đích đến, Dương chưởng quỹ liền nghĩ ngay rằng, đây là mang bảo bối đến cho tửu lầu .

Lúc chào hỏi vô cùng nhiệt tình, đến cả cách xưng hô cũng đổi.

Khương Phù bảo Đại Nha gọi Dương chưởng quỹ một tiếng Dương bá bá, nàng mới đưa bún sợi và chả cá chuẩn .

Dương chưởng quỹ gọi nàng là tử, Đại Nha gọi một tiếng bá bá cũng quá đáng.

Bún sợi là trọng điểm cần bàn hôm nay, chả cá mới là quan trọng.

Khương Phù vài món ăn, khi Dương chưởng quỹ nếm thử, quả nhiên đối với chả cá càng thêm hứng thú.

“Món Kiến leo cây... ăn tệ, nhưng vẫn sánh bằng món ăn từ Bạch Ngọc Viên , tươi ngon khẩu vị tuyệt đỉnh.

Khương tử, hợp tác thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-57-ngu-vien-dat-thanh-hop-tac.html.]

Bạch Ngọc Viên chính là cái tên Khương Phù nghĩ suốt một đêm, tuy rằng cho lắm, nhưng nàng cố gắng hết sức .

“Dương đại ca, thật, bún sợi ở đây nhiều tác dụng. Ta tìm kiếm hợp tác ở những chỗ khác, cần bao nhiêu thì cung cấp bấy nhiêu là , chắc cũng sẽ quá nhiều.

Còn về Bạch Ngọc Viên, thể độc quyền cung cấp cho Túy Hương Lâu. Ta sẽ cung cấp hai công thức, nhưng món ăn từ nó thì nhiều, các vị cũng thể tự nghiên cứu , cũng tiện đòi chia lợi nhuận.

Cho nên, hai loại mặt hàng chỉ phụ trách việc cung cấp hàng.”

Khương Phù đúng sự thật. Bún sợi thì cần , ngay cả chả cá , chỉ cần là đầu bếp nghề vài năm, đều thể biến hóa thành nhiều món ăn khác .

Công thức đáng giá, cái đáng giá là chả cá chỉ một nàng .

Tiền hoa hồng cuối tháng của món Thịt heo hầm (Môn tử) chỉ tương đương với lợi tức đầu tư, chỉ kiếm chút tiền nhỏ.

Ngư viên thì khác, đơn giản, chi phí thấp mà lợi nhuận cao.

Nếu món ăn bán chạy, chỉ cần bán chả cá thôi cũng thể kiếm nhiều bạc, cho nên, đương nhiên chọn cách kiếm nhiều tiền nhất !

Dương chưởng quỹ ý kiến gì, hai bên vui vẻ ký kết khế ước. Giá cung cấp chả cá định là một trăm văn một cân, đây là giá do Dương chưởng quỹ tự định, cao hơn dự tính của Khương Phù ít, nàng đương nhiên phản đối.

Dẫu nàng cũng kẻ ngốc.

Giá bún sợi định là mười lăm văn một cân, bởi vì còn đàm phán hợp tác với tiệm mì, nên mức giá chắc chắn thể quá cao. Nàng thể vì Túy Hương Lâu định vị cao cấp, mà bắt trả nhiều tiền hơn để lấy hàng .

cũng lỗ, kiếm lời chút đỉnh là .

Sau khi đàm phán xong, Dương chưởng quỹ trực tiếp thanh toán tiền đặt cọc và yêu cầu Khương Phù gửi mười cân chả cá và năm cân bún sợi ngày hôm .

Ra khỏi Túy Hương Lâu, Khương Phù dẫn Khương Mậu và Đại Nha dạo quanh huyện thành.

Các tiệm mì thường mở cửa phục vụ dân thường, Chu đại phu và Dương chưởng quỹ thực sự quen thuộc, chỉ cho nàng con phố nào nhiều tiệm mì nhất.

Phố Vũ Thạch là nơi những nhà giàu sinh sống, nhiều tửu lầu cao cấp. Những quán nhỏ bình dân như tiệm mì thường tập trung ở phố Thanh Thạch.

Khương Phù tìm đến một tiệm mì đông khách nhất tên là Mạnh Ký, bước gọi ba tô mì ăn.

Ông chủ và bà chủ là một cặp vợ chồng trẻ ngoài hai mươi tuổi, trông hiền lành, luôn với khách, hòa khí ấm cúng, đặc biệt là tình cảm của hai vợ chồng còn khá .

Nghe tiệm mì kinh doanh hơn mười năm, là do đời truyền .

“Bà chủ, cửa tiệm nhà ăn thật phát đạt, hương vị cũng ngon, thảo nào khách khứa cứ !" Lúc tính tiền, Khương Phù vài lời , tục ngữ câu: Ngàn xuyên vạn xuyên, nịnh hót xuyên.

“Haizz! Muội tử đùa , tiệm mì nhà chẳng qua là mở lâu , đều nhờ sự chiếu cố của khách quen cả thôi.” Bà chủ sảng khoái, thầm nghĩ cô tử chuyện thật dễ .

“Khách quen nhiều mới chứng tỏ hương vị chứ. Bà chủ, thấy ngươi là sảng khoái, cũng vòng vo nữa. Thực , một vụ hợp tác bàn với ngươi.”

Bà chủ liền ngẩn , tiệm mì nhỏ của bọn họ hợp tác gì đáng bàn, nhưng vẫn nhiệt tình mời Khương Phù và trong.

Khương Phù lấy một bó bún sợi, ngâm cho nở mặt bà chủ. Trong bếp sẵn gia vị, nàng liền trực tiếp một tô bún sợi chua cay.

Bà chủ một bên đến ngây . Thứ khi ngâm nước và nấu lên, trông trong suốt và dai ngon đến thế. Bà cầm đôi đũa Khương Phù đưa, gắp vài sợi cho miệng, tươi ngon tê cay, chua sảng khoái vô cùng.

“Ngon quá! Món hương vị thật sự là... ôi chao, ngon quá!” Bà chủ húp bún sợi cảm thán, ăn vẫn thèm, liền bê bát lên húp vài ngụm canh mới chịu thôi.

“Muội tử, ngươi hợp tác thế nào?” Không cần Khương Phù giới thiệu nhiều, bà chủ món bún sợi chua cay chinh phục.

“Bà chủ, công thức món bún sợi chua cay thể dạy cho các ngươi. Ta chỉ phụ trách việc cung cấp hàng, một cân bún sợi giá cung cấp là mười lăm văn.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bà chủ do dự một chút mở lời: “Giá nhập hàng mười lăm văn quả thật cao, hầu hết các món mì của quán cũng chỉ bán mười văn một bát thôi. Muội tử xem, thể giảm giá một chút ?”

Biết bà chủ chắc chắn sẽ những lời , Khương Phù chuẩn tâm lý từ lâu, đối phó với chuyện gì là khó ?

 

Loading...