Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 51: Phụ Nữ Gánh Vác Nửa Bầu Trời ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:44:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đăng ký quá đông, Đại Lang ghi tên đến mỏi cả tay, tuy mấy tháng nay theo Khương Phù học chữ tiến bộ nhỏ, nhưng dù thời gian học còn ngắn, vài chữ mất một lúc mới .

Chờ đăng ký xong xuôi, cũng gần đến giờ cơm tối. Đại Lang thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng kết thúc, khiến vội vàng đến toát mồ hôi trán.

Ngày hôm , Khương Phù cầm danh sách đăng ký xem, đầy ắp mấy trang, gần hai trăm đăng ký, bên cạnh còn ghi chép tình trạng khám bệnh của đại phu.

Khương Phù hết loại hơn hai mươi dựa tình hình sức khỏe, những còn nàng vẫn từ từ chọn lọc.

Một trong thôn đầu óc nhanh nhẹn, sợ thôn khác giành mất suất, đều tìm đến Khương Liên Chính, nhờ ông giúp lời .

“Các ngươi tìm cũng vô dụng, thể quản chuyện tuyển của ? Cô nương Khương Phù là đại bản lĩnh, còn tuyển thêm nhân công.

Cho dù chọn cũng , chỉ cần các ngươi lương thiện thật thà, sợ cơ hội.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khương Liên Chính đ.á.n.h một bài quyền Thái Cực (trả lời vòng vo), đây là chuyện của Khương Phù, cho dù ông là thôn trưởng cũng lý do gì để can thiệp.

Mọi thấy thôn trưởng lý, chỉ cần chuyện gì xằng bậy, còn sợ cơ hội ?

Mặt khác, những đang công đều giúp đỡ cùng chọn , mỗi đều mạng lưới quan hệ riêng, tùy tiện hỏi thăm một chút là phẩm hạnh .

Kẻ nào từng tay đ.á.n.h vợ, Bà bà nào hành hạ tức phụ, cô dâu trẻ nào ham ăn lười , ai những chuyện gì, sự sàng lọc và kiểm soát chặt chẽ của , một ai thể thoát .

Một nhóm thảo luận sôi nổi cả buổi sáng, cuối cùng cũng xác định danh sách nhân công cuối cùng.

Người trong thôn chọn hai mươi , mười còn thôn khác, trong đó hai là Trần Tú Tú và Lâm Hổ Tử.

“Nữ nhi, mười thôn khác đến Khương Gia Trang nhà gần, nhất là ba ở Thiếu Tử Lĩnh , vượt qua hai ngọn núi đấy, chuyện cơm nước tính ?”

Trương thị nữ nhi xây ký túc xá cho nhân công trong xưởng, thể ở , nhưng chuyện cơm ăn thì thấy sẽ lo liệu.

Khương Phù mỉm , chuyện cũng tính là đại sự gì, "Đây là vấn đề lớn lao. Đã chỗ ngủ , còn lo gì chuyện ăn uống. Chúng chỉ cần lập một Tịnh Xá dùng cơm (nhà ăn nhân công) là .

Sau xưởng càng xây càng lớn, chúng chiêu mộ nhiều , ở thôn khác tới cũng ít, lập một nhà ăn sẽ tiện lợi hơn. Ngoài thôn khác , trong thôn về nhà cơm cũng thể dùng bữa tại nhà ăn. Mỗi chỉ cần nộp hai đồng tiền, cố định một món mặn, hai món chay, một món canh kèm hai cái bánh màn thầu lương thực thô."

Khương Phù thể như Phì Đông Lai, nhường chín mươi lăm phần trăm lợi nhuận cho nhân công, nhưng nàng cũng Chu Bát Bì (Kẻ keo kiệt). Phúc lợi đáng lẽ sẽ thiếu, hơn nữa còn tăng cường sức mạnh đoàn kết và sự đồng lòng của đội ngũ nhân công. Đối với nàng, điều chẳng hại gì, cùng lắm chỉ là kiếm ít đồng bạc hơn mà thôi.

"Ôi chao, ăn ngon như thế mà chỉ mất hai đồng tiền? Bên ngoài một cái bánh bao thịt cũng hai đồng ! Phù nha đầu, e rằng con thế !" Triệu thị kinh ngạc sự hào phóng của Khương Phù, quả nhiên là đại sự, việc gì cũng nghĩ cho .

Khương Phù đùa : "Bá nương, chuyện đáng gì . Mọi ngày ngày cố gắng việc, đều thấy hết. Đây coi như là một chút phúc lợi nhỏ, thể cứ ngựa chạy mà cho ngựa ăn đủ cỏ ."

Lời Khương Phù dứt, đều bật , trong lòng vô cùng cảm kích.

Triệu thị mở lời: "Nếu Phù nha đầu , chúng , những con ngựa , xin khách khí nữa. Cứ dùng bữa ở đây cho tiện, đỡ về nhà cơm, vội vàng chẳng nghỉ ngơi thoải mái."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-51-phu-nu-ganh-vac-nua-bau-troi.html.]

Đại Lan thím cũng hùa theo: "Ngươi thể ăn ở đây , ngươi mà ăn ở đây thì Thôn trưởng , chẳng ai chăm sóc ông ?"

Triệu thị thờ ơ vẫy tay: "Đã hầu hạ ông nửa đời , lão nương cũng nghỉ ngơi chút. Cứ để ông tự tìm cách , tay chân, chẳng lẽ c.h.ế.t đói ?"

Khương Liên Chính đang ở nhà bỗng hắt xì một cái, thầm nghĩ lão bà nhà đang gì về nữa. Từ khi lão bà tự kiếm tiền, ngày nào cũng mặt lạnh với , cơm cũng chẳng thèm nấu tử tế nữa, hận thể bay lên trời.

Lại còn kéo cả tức phụ Ngô thị chạy theo, cái gì mà phụ nữ chống nửa bầu trời, học từ ai, hại cả nhi tử cũng cúi đầu sắc mặt vợ. Haiz, chuyện gì thế ! Phụ nữ kiếm tiền quả thực khó quản.

Nói là , nhưng trong lòng Khương Liên Chính thấy vui vẻ, dáng vẻ hiện tại của lão bà còn thú vị hơn hồi còn trẻ!

Phía xưởng, một đám phụ nữ đang ríu rít, khiến Khương lão cha và đám đàn ông bọn họ sợ hãi, cứ cảm thấy lưng lạnh toát. Tuyệt đối dám đối đầu với phụ nữ, nhất là những phụ nữ kiếm tiền, quá đáng sợ.

Mấy họ tham gia bàn luận nữa, xắn tay áo lên bắt đầu việc, quả nhiên lao động khiến yên tâm hơn!

Chiều hôm đó, Khương Mậu liền đ.á.n.h xe bò các thôn thông báo cho những tuyển chọn, bảo họ sáng sớm ngày hôm mặt tại xưởng để trình diện. Y còn đặc biệt dặn dò mấy nhà ở xa thể miễn phí trọ xưởng, chỉ cần thu dọn hành lý của .

Các gia đình chọn đều vô cùng kích động, vui mừng khôn xiết, đây quả là chuyện trời ban.

Những nhà chọn thì ủ rũ, thậm chí vài còn buông lời mỉa mai.

"Có gì mà vui mừng chứ, tưởng là lên Kinh thành quan to ? Chẳng qua chỉ là một tên tay sai công cho thôi, trâu ngựa đó, còn mong tiền đồ gì nữa ?"

Trần Đại Mỹ dựa tường rào c.ắ.n hạt dưa, miệng cũng ngừng nghỉ, dùng giọng điệu mỉa mai gia đình Dương Xuyên Tử.

Trong lòng nàng cam tâm, nhi tử nàng rõ ràng ghi danh cùng với Dương Xuyên Tử, kết quả nhi tử nàng rớt, còn Dương Xuyên Tử chọn. Một thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi, quần còn sắp rách mặc nổi, vợ cũng chẳng cưới , dám hơn nhi tử nàng ?

"Có tiền đồ , liên quan quái gì đến ngươi!" Cha Dương Xuyên Tử vốn chất phác, miệng lưỡi vụng về, cũng đáp trả thế nào. Dương Xuyên Tử quá chán ghét Trần Đại Mỹ, nhưng cũng lười chấp nhặt với một mụ lắm mồm, liền quăng một câu nhà thu dọn đồ đạc.

Nhà ở xa, quyết định trọ trong xưởng, nhưng lục lọi mãi cũng chỉ hai bộ quần áo rách nát bạc màu vì giặt.

Trần Đại Mỹ thấy cả nhà trong, cảm thấy như đ.ấ.m bông gòn, tức giận "phì" một tiếng, ở cửa mắng nhiếc nửa ngày.

Dương Xuyên Tử nhặt một cây gậy gỗ, ném về phía cửa, "Choang" một tiếng, Trần Đại Mỹ cũng im bặt, "vèo" một cái chạy biến về nhà.

Ngày hôm , trời còn sáng, Dương Xuyên Tử cùng hai khác trong thôn chọn vội vã đến Khương Gia Trang. Ba thiết cùng lớn lên, cùng chọn, hết vui mừng.

Ba , nhanh như bay, đến cửa xưởng thì trời hửng sáng, vài bóng lảng vảng ở cửa.

Họ đều là thôn khác vội đến trình diện. Họ như trong thôn gần nhà, ngày đầu việc sợ đến muộn, nên đều tranh thủ tới thật sớm.

Ngoại trừ phu thê Trần Tú Tú và Lâm Hổ Tử, những còn đều là thanh niên, thiếu phụ tuổi đời lớn. Nam nữ mỗi tụm một chỗ chuyện, chẳng mấy chốc quen thuộc.

Chỉ một tiểu tử mắt tam giác, lơ đễnh ngang ngó dọc, đang suy tính điều gì.

 

Loading...