Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 50: Có Bệnh Thì Phải Chữa ---

Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:44:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám xếp hàng đăng ký giọng chói tai cho bực bội, hết bệnh tật c.h.ế.t chóc, cái lời nhảm nhí gì thế ?

“Ta Lưu thẩm nương, ngươi chạy đến hóng hớt nữa , nhà lễ cất nóc ngươi chạy đến ăn chực chiếm lợi lộc gì, còn ch.ó dọa ngã chổng vó, mới qua mấy ngày mà đây nhảy nhót ?

Ôi chao, chẳng lẽ ngươi mắc bệnh nan y gì , thấy nhà mời đại phu đến đây đến chiếm tiện nghi?

Việc nha, ngươi mau về nhà , chỗ đông như , lỡ ngươi lây bệnh thì ?”

Khương Phù che miệng, bộ khoa trương lùi hai bước, ai mà chẳng mắng vòng vo cơ chứ?

“Ngươi… ngươi cái đồ nha đầu tiện nhân, bậy nữa sẽ xé rách cái miệng ngươi ! Ngươi mới là đứa mắc bệnh, cả nhà ngươi đều mắc bệnh!”

Lưu Hạnh Phương tức đến mức giọng lạc , gặp Khương Phù , một hai đều chiếm lợi lộc miệng lưỡi, thật khiến ả tức c.h.ế.t mà!

“Ôi chao, Lưu thẩm nương, ngươi mắng , đều là vì ngươi mà suy nghĩ. Có bệnh thì mau chóng chữa trị, đừng huý tật kỵ y (tránh bệnh mà sợ thầy), kẻo trễ nải bệnh tình thì !”

“Ngươi phóng cái rắm thối của ngươi ! Lão nương bệnh! Các ngươi đừng cái nha đầu bậy bạ, bệnh!”

Lưu Hạnh Phương hiểu "huý tật kỵ y" là nghĩa gì, nhưng cũng Khương Phù đang mắng . Thấy dân làng đều ả bằng ánh mắt ghét bỏ, ả tức đến mức phổi nổ tung, vội vàng giải thích.

“Ai da, vợ của Hắc Tử, ngươi mau đừng nhảy nhót ở đây nữa, cô nương Khương Phù đúng đấy, bệnh mau chữa trị, ngươi còn mắng !”

Một bà lão tóc bạc nổi nữa, cái Lưu Hạnh Phương thật là điều.

đó, Lưu Hạnh Phương, ngươi sẽ đến nỗi nổi đồng tiền khám đại phu nhỉ, còn chạy đến đây chiếm tiện nghi.”

Ngũ thẩm nương khinh bỉ mở miệng, Lưu Hạnh Phương tính nết thế nào cả thôn đều rõ, chuyện gì mà ả chiếm lợi lộc.

“Ta bệnh! Các ngươi tai !! Toàn cái nha đầu bậy bạ, thấy các ngươi mới bệnh! Nó cứt là thơm, các ngươi ăn ! Một lũ ngu xuẩn đầu óc! Chỉ nịnh hót theo đuôi! Đồ ngu!”

Lưu Hạnh Phương cũng sự tình thành thế , ánh mắt ghét bỏ của chằm chằm khiến ả khó chịu khắp , nhịn nhảy cẫng lên, vỗ tay mắng mỏ dân làng một trận.

Dân làng trợn mắt ả, thần kinh hỗn loạn , còn bệnh?

“Vợ Hắc Tử, ngươi đừng cả ngày gây chuyện vô cớ nữa! Nếu ảnh hưởng đến chuyện của cả thôn , sẽ bảo Hắc Tử bỏ ngươi!”

Khương Liên Chính đau đầu thôi, trong thôn xuất hiện mấy thứ , chỗ nào cũng mặt chúng nó.

Thôn trưởng lên tiếng, Lưu Hạnh Phương đành cố nén cơn giận c.h.ử.i bới, ả dù gì cũng dám chỉ thẳng mặt thôn trưởng mà chửi, trừ khi ả sống ở thôn nữa.

Chỉ dám thầm mắng trong lòng: cái thứ thôn trưởng ch.ó má gì chứ, nhận bao nhiêu lợi lộc từ nhà Khương Phù, thiên vị đến tận nách !

Dân làng một câu, một lời đuổi Lưu Hạnh Phương , còn bịt mũi tránh xa ả, như thể khẳng định ả bệnh.

Lưu Hạnh Phương thực sự thể ở nữa, ả dậm chân một cái, vặn vẹo cái m.ô.n.g lớn bước .

tìm Vương Đại Loa và Tiền thị, nhất định bàn bạc đối sách để trị cái nha đầu Khương Phù , cho nàng hết kiêu ngạo!

Mấy thứ mềm yếu như Khương Tam Trụ, Khương Cẩu Đản căn bản dựa , trèo tường cũng bắt đ.á.n.h cho một trận, chi bằng tự tay!

Khương Phù cũng thèm để ý đến ả, nhất là Lưu Hạnh Phương bọn chúng cốt khí chuyện lớn gì , như nàng mới dễ bề một chiêu phản sát, cứ ngày ngày gây chuyện vặt vãnh, thật phiền phức c.h.ế.t !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-50-co-benh-thi-phai-chua.html.]

Thấy Lưu Hạnh Phương cái đồ quấy rối cuối cùng cũng , phun một tiếng, mới tiếp tục xếp hàng đăng ký. Thật là lỡ chuyện của !

“Khương Phù tử…” Trần Tú Tú đang xếp hàng phía Khương Phù vài mới dám gọi lên, ... sự đổi của Khương Phù thật sự quá kinh ngạc.

Nàng diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy cả Khương Phù như đang phát sáng, còn thấy dáng vẻ rụt rè, sợ sệt như .

Vài ngày trong thôn xưởng Khương Gia Trang tuyển , còn chủ nhà là tên Khương Phù, nàng còn dám tin, ngờ thật sự là Khương Phù mà nàng quen .

Khương Phù gọi , nghiêng đầu qua, là quen.

“Tú Tú tỷ!” Trần Tú Tú là vợ của Lâm Hổ Tử ở thôn Lâm gia, kết hôn sớm hơn Khương Phù ba năm.

Ngày nguyên chủ gả đến nhà họ Lâm, cuộc sống hề dễ dàng, thường xuyên Lâm lão thái khó dễ, thiếu ăn thiếu mặc, Trần Tú Tú thỉnh thoảng sẽ cho Khương Phù và bọn trẻ mấy cái bánh bột ngô ăn, là đầu tiên và duy nhất đối xử với nguyên chủ.

“Khương Phù tử, thật sự là ! Ta nửa buổi còn dám nhận, bây giờ như thật , thật !”

Trần Tú Tú đến gần Khương Phù, vành mắt đỏ. Khương Phù đây sống cuộc sống thế nào nàng rõ nhất, nay nhảy khỏi hố lửa, còn thể ngày càng hơn, nàng thực lòng mừng cho Khương Phù.

“Ta ngày hôm nay, còn cảm ơn Tú Tú tỷ đối với .” Khương Phù tuy nguyên chủ, nhưng xuyên qua mấy tháng, sớm dung hợp với nguyên chủ. Với đối với , nàng nhất định sẽ ghi nhớ.

“Tú Tú tỷ, tỷ và Hổ Tử ca cũng đến đăng ký ?”

Cha của Lâm Hổ Tử chưởng quỹ ở một cửa hàng trong huyện thành, thu nhập cố định, hơn nữa nhà họ còn nhiều ruộng đất, nên điều kiện trong thôn coi như khá giả.

Khi chỉ thể ăn bánh rau dại, nhà họ ăn bánh bột ngô bằng bột mịn. Sao chạy đến đây đăng ký công?

Trần Tú Tú cũng rũ mắt, chậm rãi : “Chuyện thì dài lắm, cha chồng tiểu cữu tử của Đông gia vu khống ăn trộm, còn… còn lục soát chứng cứ, nhà bán mấy mẫu đất mới miễn hình phạt.

Sau cha chồng uất ức tìm tiểu cữu tử của Đông gia, tự miệng thừa nhận là chỉ vì thế vị trí của cha chồng , còn cha chồng kiếm ít bổng lộc, cố tình ông nhả .

Cha chồng về nhà, tức giận sinh bệnh nặng, hiện tại vẫn còn liệt giường. Đất đai trong nhà bán còn nhiều, cha chồng sinh bệnh, Bà bà ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, haiz... Chúng chỗ tuyển , nên đến thử xem...”

Khương Phù cũng thở dài một tiếng, cái cửa hàng thật là hắc tâm!

“Tú Tú tỷ, Hổ Tử ca, hai cần đăng ký nữa , ngày mai cứ trực tiếp đến việc .”

“Không , như , chúng thế chẳng khác nào cửa , bảo khác nghĩ ?”

Trần Tú Tú kể chuyện nhà, chỉ là Khương Phù hỏi nên tiện miệng thôi, để cầu xin lòng thương hại, ngờ Khương Phù hỏi han gì thêm mà trực tiếp bảo họ đến .

“Ta cửa thì ? Chuyện của , còn thể tự chủ ? Tú Tú tỷ, hai cứ yên tâm đến , cũng vì quan hệ thiết với tỷ mà cho tỷ đến .

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tỷ và Hổ Tử ca là , việc siêng năng, ai mà chẳng ? Ta tuyển hai mới là chịu thiệt thòi đấy!”

Khương Phù Trần Tú Tú lo lắng điều gì, cố ý trêu đùa một câu.

Hai thiết trò chuyện vài câu, Trần Tú Tú liền kéo Lâm Hổ Tử về nhà, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Nàng nghĩ thầm nhanh chóng về nhà báo tin cho công công bà bà, an ủi hai vị lão nhân, bệnh của cha chồng cũng sẽ thuyên giảm.

Những dân làng khác đăng ký ai là ngưỡng mộ, cái cửa một cách quang minh chính đại, thật khiến ghen tị!

 

Loading...