Đoạn Tuyệt Quan Hệ - Ta Dựa Vào Trồng Trọt Mà Phát Tài - Chương 32: Khách Không Mời Mà Đến ---
Cập nhật lúc: 2025-11-18 01:43:59
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe , ba lập tức nhảy xuống xe bò. Khương Phù lo lắng hỏi: “Ngũ Thẩm Tử (Thím Năm), nhà xảy chuyện gì ?” Ngũ Thẩm Tử là nương của Cương Tử, công việc lặt vặt cho nhà nàng, đều gọi bà là Ngũ Thẩm Tử.
“Là bà – , là bà Bà bà cũ của con, lão thái thái nhà họ Lâm dẫn theo một nam nhân đến gây rối, cửa lớn nhà con bọn họ đập nát !” Ngũ Thẩm Tử luống cuống suýt hớ, vội vàng sửa lời.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Mẹ Lâm Đại Hữu? Nàng đến gây chuyện gì đây?
Khương Phù xe bò nữa. Khương Mậu ném roi trong tay cho Khương Xuyên, cùng Khương Phù chạy về nhà.
Trước cửa nhà họ Khương cũ kỹ vây đầy , một cánh cửa lớn bẹp đất. Thấy cảnh , mặt Khương Phù tối sầm .
Lão thái thái họ Lâm đang cửa, liên tục gọi các tôn nữ.
Trương thị ở cổng chống nạnh mắng chửi: “Cái tiện bà nhà ngươi, nữ nhi lão nương đây hòa ly với cái tên tú tài hổ nhà ngươi , bốn nha đầu cũng đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm các ngươi ! Giấy trắng mực đen chúng đều giữ cả, ngươi há cái miệng thối mà gọi ai là tức phụ, gọi ai là tôn nữ!”
“Thân gia ơi, như ? Nữ nhi nhà hòa ly với Đại Hữu là thật, nhưng bốn nha đầu mang trong dòng m.á.u của Đại Hữu, một tờ giấy đoạn thể cắt đứt !”
Mẹ Lâm Đại Hữu ngốc, bà đến là việc nhờ vả, nên nhịn lời quá khó .
“Chúng bây giờ họ Khương, liên quan gì đến nhà họ Lâm các ngươi? Cha và nãi nãi của chúng c.h.ế.t từ lâu , các ngươi đừng đến nhận bừa thích!” Đại Nha che chắn cho ba đứa em gái, mặt lộ rõ vẻ quật cường. Nó sớm còn là Đại Nha nữa.
“Ngươi… cái tiện nha đầu , còn dám nguyền rủa trưởng bối, lão nương đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi mới lạ!” Lão thái thái họ Lâm Đại Nha , tức đến mức cái mặt già nua méo mó.
Lúc nãy bà thấy mấy đứa Đại Nha mặc quần áo mới tươi tắn, khuôn mặt cũng tròn trịa hơn, đứa nào đứa nấy trông sáng sủa hoạt bát, sớm tức giận chịu nổi.
Bà là sắp xuống lỗ mà cũng mặc mấy bộ quần áo mới. Mấy cái đồ thua lỗ đáng giá mặc hơn cả ?
“Ngươi ở nhà xưng lão nương với ai!?” Khương Phù thấy bà giơ tay lên, lập tức chạy tới nắm chặt cổ tay bà quăng sang một bên, xong xuôi còn vỗ vỗ tay, còn tưởng nàng chạm thứ gì bẩn thỉu.
“Ngươi dám đối xử với như ?” Người chính là nhị của Lâm Đại Hữu, Lâm Toàn Hữu, vẫn luôn công ở trấn. Lâm Đại Hữu thể thi đậu tú tài, một nửa công lao.
Khương Phù như thấy chuyện lớn, khẩy một tiếng, châm chọc: “Thế nào? Bà dám đ.á.n.h nữ nhi ngay cửa nhà , thể ngăn cản? Mẹ ngươi là thứ hiếm lạ gì, mà thể đụng ?”
Lâm Toàn Hữu lập tức phản bác: “Mẹ đồ vật!” Nói xong đột nhiên cảm thấy gì đó .
Xung quanh vang lên một tràng vang. Mặt lão thái thái họ Lâm xanh mét, tát một cái mặt Lâm Toàn Hữu, thầm nghĩ thà để c.h.ế.t ngu cho xong!
Khương Phù chán ghét lườm nguýt, đó chỉ nửa cánh cửa lớn đang đất : “Ngươi dạy nhi tử thì về nhà mà dạy, đừng ở cửa nhà trò mất mặt!
Còn nữa, khi cút thì đền tiền cửa lớn nhà , hai lạng bạc, mang đây!”
“Hai lạng? Sao ngươi cướp luôn !” Lâm Toàn Hữu kinh hãi kêu lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/doan-tuyet-quan-he-ta-dua-vao-trong-trot-ma-phat-tai/chuong-32-khach-khong-moi-ma-den.html.]
Khương Phù hừ một tiếng: “Cánh cửa là gia truyền của nhà , hai lạng bạc là còn nhẹ đấy. Nếu đền, đừng trách báo quan tố cáo các ngươi tội xông nhà dân!”
Lão thái thái họ Lâm cảm thấy chân đau nhói, cúi đầu xuống thì thấy là một con chó. Bà nhấc chân định đá, khi dễ đành, ngay cả ch.ó cũng dám c.ắ.n bà ?!
Con ch.ó nhỏ lanh lợi, c.ắ.n lão thái thái họ Lâm một cái liền chạy ngay, trốn chân Khương Phù ngoe nguẩy đuôi. Khương Phù thấy , con ch.ó còn bảo vệ chủ, thật thông minh!
Lão thái thái họ Lâm thấy càng thêm căm hận Khương Phù. Trước nàng mặt bà chỉ , dám thở mạnh một , giờ dám lời hỗn xược với bà , những động thủ mà còn xúi giục cả ch.ó để ức h.i.ế.p bà!
Lão thái thái họ Lâm nghĩ đến đây tức đến mức run rẩy, xem chỉ thể sử dụng chiêu trò cũ quen thuộc.
Bà nghiến răng, với vẻ mặt cay nghiệt, hét mặt nhà họ Khương: “Không còn thiên lý nữa ! Người nhà họ Khương các ngươi đạo đức, thế thì đừng trách lão nương tuyệt tình!”
Nói bà xoay , vỗ đùi đ.á.n.h đét phịch xuống đất, lóc gào thét với đám dân làng đang vây xem: “Các ngươi , cả nhà bọn họ ngày ngày ăn ngon mặc còn xây nhà lớn, đều là do nha đầu nhà họ Khương trộm bí phương nhà , nếu gì ngày như hôm nay! Giờ thì , những trả bí phương cho chúng , mà còn há mồm đòi chúng hai lạng bạc. Ông Trời ơi! Xin hãy mở mắt mà xem xét!”
Dân làng vây xem , quả thật chuyện nhà họ Khương ăn phát đạt là bắt đầu từ khi Khương Phù hòa ly trở về. Lẽ nào thật sự là nàng trộm bí phương nhà họ Lâm?
Người nhà họ Khương thấy dân làng xì xào bàn tán, tức giận đến mức hận thể đ.á.n.h lão thái thái họ Lâm một trận để xả giận.
Trương thị chửi: “Ngươi lời ch.ó má gì ! Nếu thật là bí phương nhà ngươi, các ngươi tự dùng? Lại còn đợi đến nữ nhi trộm? Ta thấy là các ngươi lòng độc ác, đến lừa gạt tiền! Thật là hổ! Khinh!”
“Phải đó, Trương tẩu lý, đây chắc chắn bí phương nhà họ Lâm!”
“Bảo ! Lão thái thái họ Lâm đến đòi gọi Đại Nha mấy đứa là tôn nữ thiết, là nhận thích để đòi tiền đây mà!”
“Nhà họ Lâm dù cũng một tú tài, thể chuyện chứ! Thật là vô liêm sỉ!”
Lão thái thái họ Lâm thấy bắt đầu thiên vị nhà họ Khương, tức giận vỗ vỗ m.ô.n.g dậy, chỉ đám đông bắt đầu c.h.ử.i rủa: “Một lũ ngu xuẩn! Các ngươi cũng nghĩ xem, nhà họ Khương sống khổ sở thế nào? Nếu nó trộm bí phương nhà , thể đột nhiên bản lĩnh như ? Chẳng lẽ còn là thông linh với thần tiên ?”
Lâm Toàn Hữu thấy dân làng đều im lặng, cũng bắt đầu phụ họa: “Chính là bí phương nhà , nhà họ Khương các ngươi còn mau giao bí phương !”
“Trả cái cẳng bà nội ngươi!” Khương Mậu đ.ấ.m một quyền vai Lâm Toàn Hữu. Nếu sợ đ.á.n.h mặt sẽ quá lộ liễu, thật sự đ.á.n.h sưng cái mặt lớn .
Lâm Toàn Hữu Khương Mậu đ.ấ.m lùi mấy bước. Lão thái thái họ Lâm gào c.h.ử.i bới ầm ĩ. Khương Phù ồn ào đến mức chịu nổi, lớn tiếng quát: “Ngươi câm miệng cho !”
Lão thái thái họ Lâm giật , lập tức dám phát tiếng động nào nữa.
Khương Phù bước lên một bước, lạnh lùng : “Ngươi tiễn Lâm Đại Hữu ăn cơm tù ? Những chuyện các ngươi đây đều quên hết ? Có cần nhắc cho ngươi nhớ ? Còn một chuyện ngươi đúng, quả thật thông linh với thần tiên, thần tiên còn truyền cho một bản lĩnh. Ngươi phục, chúng cứ lên nha môn phân giải đạo lý?”
Lão thái thái họ Lâm Khương Phù dọa cho toát mồ hôi lạnh. Bà thể vì một chút tiền mà hủy công danh của nhi tử!